Chương trước
Chương sau
Lách tách ! lách tách !
Tiếng mưa buồn bã nối đuôi nhau nhạt nhòa rơi rụng trên nền đất đá ngổn ngang chẳng có lấy một chút trật tự nào, dưới tán cây trụi lá, Bảo Bình ngưng mắt nhìn về hướng tòa nhà đá đổ nát phía trước, tiếng khóc ai oán thảm thương phía bên trong như xé gió xé mây mà vang vọng khắp toàn bộ khu đất trống trải...
Bảo Bình rõ... Kim Ngưu kia thật sự đã chết !
Mà lúc này, nơi mé bậc thang trước cửa chính của tòa nhà ấy, cậu nhìn thấy người đàn ông ai ai cũng khiếp sợ đó bước ra, mái tóc dài thượt rũ rượi dính chặt trên khuôn mặt gã, không biết có phải ảo giác hay không? Bảo Bình mơ hồ nhận thấy sự đau lòng khắc rõ dưới đáy mắt kia, chính là tiếc nuối cùng thất vọng.
Bennadic mà cũng có lúc chật vật như thế sao?
Đồng dạng lúc ấy, gã vừa ngẩng đầu liền đã nhìn thấy cậu, không quá ngạc nhiên khi trông thấy Bảo Bình còn sống, chỉ là gã không ngờ kẻ dồn gã vào đường cùng này lại chính là cậu mà thôi.


Một đám thuộc hạ ngay phía sau lưng Bảo Bình ngay tức thì kéo cò súng, một đường hướng thẳng về phía gã muốn ngắm bắn, lại bị chính Bảo Bình giơ tay ngăn lại.
Không vội, cậu quả thực muốn gϊếŧ Bennadic, nhưng Thiên Bình còn đang nằm trong tay gã, mọi hành động lúc này đều là bất khả thi.
Cậu chẳng nói chẳng rằng một mực đấu lại đôi mắt lạnh lẽo kia, mưa gió vẫn mặc nhiên một mực rơi xuống thấm ướt thân thể quyền uy của gã, người đàn ông cho dù có bị bức lui đến thế nào cũng chẳng hề nao núng, lòng cậu hiển nhiên khẽ động một cái.
Khóe môi trào phúng cong lên thỏa mãn như cố tình hướng Bennadic mà bảo rằng " Ta thắng rồi "
Bàn tay gã siết chặt tới mức gân xanh đều gồ lên, từng đốt ngón tay căng lên tới mức phiếm trắng, Bennadic rũ mắt, chấp nhận thối lui một bước, chậm rãi tiến vào trong xe của chính mình.

" Thiếu gia."
Kẻ phía sau sau khi nhìn thấy Bennadic đã thật sự rời khỏi, do dự một chút liền quay đầu qua Bảo Bình đang trầm ngâm ngồi đó, chiếc xe lăn được cậu chuyển hướng qua cổng phụ, hơi gật gật đầu ý bảo tên đó nói tiếp.
Chớp nhẹ đôi mắt mình, âm giọng như cố tình giảm xuống thật thấp " Chúng ta trở về biệt thự, hay là..."
Hơi liếc tròng mắt ra phía sau lưng mình, Bảo Bình mỉm cười ngay khi nhìn thấy bóng dáng của Song Ngư phía trước, xẹt qua dưới đôi con ngươi tưởng chừng như ấm áp đó, một cỗ sát ý bất giác ánh lên đầy dữ tợn, chậm nói.
" Đến nhà chứa. "
...
Mưa lớn càng lúc càng thêm dày đặc, Sư Tử khoác trên thân một tà áo gió dài xuống tận đầu gối, mặc kệ làn mưa lạnh lẽo có đang men theo tà áo nhỏ giọt xuống, thấm ướt mũi giày da của cậu, Sư Tử cũng chẳng màng đến, vẫn đăm đăm đứng trước đống tàn tích đó mà nhíu mày nhìn thật lâu.

Cậu đã tìm đi tìm lại, từ lúc nãy cho đến giờ, vẫn không thể tìm ra kẻ quan trọng nhất - Gum.
Gã đầu trọc đó thật sự đã trốn thoát rồi. " Mẹ nó "
Sư Tử gằn rít qua kẽ răng, ánh mắt hung ác như muốn xé tan màn mưa kia tìm cho bằng được người đàn ông nọ. Xoay người tiến vào trong xe chuẩn bị khởi động động cơ rời khỏi khu đất như cái nghĩa địa sống này, thoáng một cái đột nhiên cậu trông thấy ngay ngoài đường lớn, Cự Giải như muốn đi tìm chết, một mạch xẹt qua chỗ cậu đứng như tia chớp, ngẩn người liếc ánh mắt về hướng con xe ấy lao đi, Sư Tử kinh hoảng nhận ra đó là nơi tiến vào nhà chứa, tên này định làm gì vậy?
Thế nhưng cách đó một khoảng, người mà Sư Tử cật lực tìm kiếm lại đang nấp sau một tảng đá thở hổn hển. Gum vừa siết chặt điện thoại vẫn còn đang trong trạng thái chờ kết nối trong tay vừa nâng mắt nhìn về hướng chiếc xe của Sư Tử đằng trước, mất khoảng mười phút, sau khi chiếc xe đó thành công phóng đi, đồng thời điện thoại của gã cũng đã được kết nối, Gum nghiến răng ôm chặt một phần bụng đang bị thương của mình, cúi đầu hướng vào trong điện thoại hấp tấp nói.
" Lão gia, ngài phải cứu thiếu chủ."
Ngài phải cứu cậu ấy, nhất định phải cứu cậu ấy.
~*~
Đồng dạng lúc đó, Ares cùng Nhân Mã rốt cuộc cũng đã đến nơi.
Ngước mắt nhìn tòa nhà cao chót vót âm u mịt mùng ở phía trước, ánh mắt Nhân Mã thoáng chốc trở nên ảm đạm chẳng rõ vì sao, ngay phía trước cổng vào, một đám người trên vai đeo từng ống súng lớn đang nghi ngờ chĩa thẳng nòng đạn vào bọn họ, một gã trong đám người đó như nhận ra Ares đang vẫy tay ra ám hiệu thì mới quay đầu qua nói cái gì đấy với đám người kia.
Hiển nhiên, tiếp theo sau đó Nhân Mã liền trông thấy cổng chính được kẽo kẹt mở ra, con xe chứa toàn là dối trá của Ares cứ thế mà dễ dàng tiến vào.
Chẳng hiểu sao, ngay tại khoảnh khắc đó, Nhân Mã lại cảm thấy có chút mất mát kì lạ, hơi di chuyển tròng mắt liếc sang cái người bên cạnh, cô siết chặt điện thoại trong tay mình, tự nhủ rằng. Sẽ ổn cả thôi.
" Ngài cần gì?"
Gã đàn ông trang bị đầy mình toàn là vũ khí nghiêm nghị hướng Ares hắng giọng ngay khi bọn họ vừa đặt chân xuống khỏi xe.
Chậm rãi bước về phía trước hai bước, Ares mặt đối mặt với gã nọ thấp giọng đưa ra yêu cầu. " Dời tù nhân. "
Tù nhân? ở trong cái nhà chứa này, chỉ có một người duy nhất mà kẻ nào cũng biết, tên tội đồ mà chủ nhân của bọn chúng - Bennadic đã dùng hết mười năm để truy sát, thế thì tại sao lúc này, người giúp ngài ấy bắt giữ được kẻ kia lại muốn lấy lại?
Tức thì, ngay lập tức hàng loạt tiếng súng kéo cò đồng dạng hướng thẳng vào bọn họ, Nhân Mã đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, từng ngõ ngách đâu đâu cũng là nòng súng sẵn sàng giã nát hai cái kẻ phá bĩnh là bọn cô đây bất cứ giây phút nào chúng muốn.
Ấy vậy mà Ares vẫn bình tĩnh, vươn tay gạt đi nòng súng trước mắt đang hướng thẳng vào trái tim mình, đôi chân tiếp tục tiến lên một bước áp sát gã đàn ông kia lần nữa, thấp giọng. " Đây là mệnh lệnh. "
Ngay khi Ares vừa dứt lời, gã đàn ông liền chẳng hề do dự mà lập tức nổ súng, thế nhưng đạn lại chẳng thể chạm được vào hắn. Ares nghiến răng dùng hai tay tóm chặt lấy cái đầu lởm chởm tóc của gã mà dùng hết toàn bộ sức lực kéo mạnh xuống, đồng dạng lúc đó đầu gối cũng hung tợn húc lên.
Một tiếng rắc rất nhỏ vang lên ngay khi mặt gã và đầu gối của Ares giao thương với nhau, gã liền cảm nhận được cánh mũi của mình đã hoàn toàn dập nát, thời khắc gã ngã xuống nền đất cũng là lúc những kẻ xung quanh chuẩn bị bóp cò.
" KHÔNG ĐƯỢC BẮN "
Dùng hết sức bình sinh để hét lớn, gã chống mình chậm rãi đứng dậy quệt đi đống máu mũi đang trào ra của mình, cười nhạt.
" Trước khi rời đi, chủ nhân ngài ấy đã lường trước được cảnh này."
Chỉ với một câu nói đấy thôi, Ares đã phần nào cảm nhận được sự lạnh lẽo vô hình đang chạy dọc sống lưng mình, không cần nói cũng có thể liên tưởng được khoảnh khắc mà Bennadic đã nghi ngờ hắn, nó tàn bạo tới cỡ nào.
Nghiêng nghiêng đầu, gã đàn ông rút ra từ trong người một lưỡi dao sắc bén khẽ vung vẩy, " Chỉ là không ngờ, ngài lại tới nhanh như vậy, Thiên Bình còn chưa ở đây được tròn một ngày."
Ngước đầu nhìn xung quanh một vòng, gã vươn tay vẫy vẫy như đang ra dấu gì đó, toàn bộ những kẻ xung quanh đều tức khắc thu hồi súng ống của mình, thối lui trở về đúng vị trí.
Toàn bộ... đều răm rắp thực hiện mệnh lệnh của gã đàn ông này, không hề có một dấu hiệu phản kháng nào, điều đó chứng tỏ, người mà Ares gài vào đều đã bị triệt hạ hết sạch.
Nâng mắt nhìn vào điệu cười nhếch mép đầy vẻ mỉa mai kia của gã, Ares liền nhận ra, hắn đã bước một bước vào cái vòng tròn chết chóc không có nổi một lối thoát nào mất rồi.
" Những kẻ mà ngài gài vào đã bị chúng tôi xử tử..."
Nắm tay Ares vô thức siết chặt, những cơn đau âm ỉ trên bả vai sớm đã chẳng còn đủ đau đớn để hành hạ hắn được nữa.
" Thế nhưng chúng tôi lại không được quyền gϊếŧ hay đả thương ngài, bởi vì khế ước của lão cha ngài đã dùng mạng sống của mình để bảo vệ ngài, cũng giống như cô gái kia..." Gã vừa nói vừa nghiêng đầu xoáy thẳng ánh mắt nhìn vào trong chiếc xe của Ares, nơi mà Nhân Mã vẫn còn đang yên lặng ngồi đó, gã lại cười khẽ.
"... là con gái út của gia tộc Baronne, chúng tôi không bảo vệ, đồng thời không được nhận bất kì một mật lệnh nào để gϊếŧ cô gái đó. Bởi vì..." lần này gã tiến thật sát lại trước mặt Ares, vẫn là dung mạo cợt nhả đó, gã thì thầm.
" Bởi vì, mẹ cô ta, phu nhân Baronne chấp nhận cái chết và nhường sự bảo vệ an toàn suốt quãng đời còn lại cho cô con gái út của mình, điều đó đối với chị cô ta mà nói, là một câu chuyện thật tàn nhẫn."
Bởi vậy, người ta mới luôn nói rằng, trên đời này chẳng có gì đau đớn bằng - sự thật.
" Thế còn ngài, Ares Hellsing. Ngài có nguyện ý chết thay Thiên Bình hay không?"
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến phương án này, mà là hắn không can tâm làm cái thảm lót chân cho Thiên Bình bước đi, hắn biết đây là một cái bẫy, hắn biết Bennadic không ngu ngốc như thế, nhưng hắn vẫn phải chùn chân.
Hắn vẫn phải chấp nhận... chỉ vì cô ấy !!!
...
" NGƯƠI NÓI CÁI GÌ? ARES MUỐN CỨU THIÊN BÌNH?"
Tiếng gầm ngay giữa dòng xe đang ồ ạt tiến thẳng đến dinh thự gia tộc Louis thoáng chốc dừng hẳn lại, vị lão đại sớm đã có tuổi phẫn nộ đập mạnh vào cửa kính xe mạnh bạo tới mức những tên thuộc hạ xung quanh có thể nhìn thấy những vết rạn rất nhỏ trên đó.
Sau khi nghe Gum trình bày, lão đại Hắc Long Bang liền chẳng thể làm gì hơn, điều động một nửa số người cùng mình quay trở lại nhà chứa, còn một nửa còn lại vẫn tiếp tục tiến thẳng đến biệt thự gia tộc Louis.
Mà cách đoàn xe của ông không xa, Bennadic cũng đang mang trên mình cùng một loại tâm trạng chất chứa toàn là chết chóc cùng uất hận, cứ thế mà lao thẳng đến điểm chốt cuối cùng.
...
Đồng dạng lúc này, tại biệt thự gia tộc Louis, người của Bennadic giống như những thuộc hạ của Chúa giáng xuống trừng phạt những kẻ tội ác tày trời, bọn chúng không cần biết đó là trẻ em hay người già, chỉ cần là người nằm trong khuôn viên của gia tộc Louis thì đều gϊếŧ sạch không tha.
Ma Kết như hóa điên mà chạy theo lối mòn nơi phía sau cửa hậu, quả nhiên, chẳng mấy chốc cô liền trông thấy được bóng dáng thấp thoáng quen thuộc phía trước, thật không ngờ đất đai của gia tộc Louis lại rộng lớn đến thế, sân sau của bọn chúng ấy vậy mà còn có thể chứa nổi cả một chiếc trực thăng.
Bàn tay gầy guộc không ít những vết thương lớn nhỏ chẳng hề do dự mà nâng lên ngắm thẳng vào phía trước, lập tức bóp cò.
Đoàng !!! Đoàng !!! Đoàng !!!
Hiển nhiên lúc này, bá tước Louis chỉ thiếu một bước nữa là có thể đặt chân vào trong chiếc trực thăng đang chờ sẵn, lại không ngờ bị ngăn bởi ba phát súng đầy căm phẫn của kẻ nào đó.
Bầu trời âm u gào thét từng đợt sấm rền vang dữ dội, Ma Kết nghiến chặt hàm răng đang giận dữ của mình, trừng thẳng ánh mắt oán hận vào những kẻ phía trước. " Lão già khốn kiếp "
Nhưng trên hết, toàn bộ sát ý của cô lại chỉ tập trung vào một người duy nhất.
" Đưa lão gia ra khỏi đây đi " Thiên Yết xoay người lại đối diện với Ma Kết phía trước, khóe miệng khe khẽ mấp máy, chậm rãi ra lệnh. Lúc này, Bạch Dương vốn dĩ đang ngồi trên trực thăng lại vô cùng sợ hãi, không phải cô sợ chết, mà là sợ cô gái phía trước sẽ vô tình nã đạn vào y " Thiếu gia !!"
Ngay đến cả Turt đang ngồi vào ghế lái phía trước cũng đã bắt đầu khởi động toàn bộ động cơ, cánh quạt của trực thăng cứ thế mà hòa cùng hàng loạt cơn gió giữa trời kia mạnh mẽ gầm lên, cho dù là vậy Ma Kết cũng tuyệt đối sẽ không buông tha.
Cô liên tiếp nã súng về phía trước nhưng bởi vì sức gió quá lớn, viên đạn luôn đi chệch hướng mà cô muốn ngắm tới, khó chịu vứt súng đi, Ma Kết dùng hết toàn bộ sức lực của mình điên cuồng lao đến, nhưng thật sự đã chậm mất một bước, thời khắc chiếc trực thăng thật sự rời đi, cô hét lên đầy tuyệt vọng.
Cơ hội cuối cùng, cô thật sự đã để vuột mất nó rồi. " THIÊN YẾT "
Hung tợn quay sang nhìn cái kẻ không nhỏ lấy một chút cảm xúc nào phía sau lưng mình, Ma Kết hận vì không thể gϊếŧ chết y ngay lập tức.
" Ngươi oán hận ta nhiều đến như vậy sao?" Thiên Yết rũ nhẹ mi mắt chậm hỏi, y thản nhiên tới nỗi khiến cho kẻ khác hoài nghi rằng nơi mà y đang đứng hoàn toàn không phải là tòa biệt thự đang xảy ra tranh chấp, mà đơn giản chỉ là căn phòng có duy nhất hai người, là y và Ma Kết.
Câu hỏi tuy chẳng còn chút xa lạ nào ấy lại khiến cho Ma Kết vốn đang tức giận thoáng chốc trở nên ôn hòa hơn một chút, cô suy nghĩ rằng lúc này bản thân hoàn toàn đã trở nên vô dụng, nếu như không thể gϊếŧ được lão bá tước đó, vậy thì chỉ còn y.
" Phải " Hơi thoáng ngước đầu lên phía đỉnh của tòa biệt thư cao chót vót trước mắt, Ma Kết bất tri bất giác cười méo mó.
" Không biết, rơi từ trên đó xuống liệu có đau đớn không nhỉ?"
Trong đầu Ma Kết từ lâu luôn tồn tại một suy nghĩ, nếu như Thiên Yết trông thấy cô chết đi, vậy lúc đó y sẽ làm gì? liệu có giống như vị công nương Song Ngư kia, nguyện chết cùng hay không? Cô từng nghĩ nếu như cô không thể gϊếŧ được y bằng nhiều cách, thì cách đó có thể nào thành công?
Trên đời này, không thiếu những kẻ điên rồ, nhưng những kẻ mang trong lòng cả một nỗi căm thù từ lúc nhận thức được như Ma Kết mà nói, thì là kẻ điên rồ đáng thương nhất.
Khoảnh khắc cô cất câu hỏi đầy ám ảnh đó, Thiên Yết đã rất nhanh mà lao đến, thế nhưng lại quá muộn, Ma Kết đã một đường chạy thẳng vào bên trong tòa nhà, cứ vậy mà hướng thẳng lên cái đỉnh cao chót vót đó.
Cô ấy muốn dùng cách này để gϊếŧ chết y, từng chút từng chút một.
~*~
Cuộc chiến này phải chăng đã đến lúc hạ màn... bởi lẽ đã có quá nhiều tổn thương xảy ra, quá nhiều mất mát, quá nhiều đau đớn.
Nhân Mã không một chút động tĩnh nào lặng yên ngồi trong xe, ánh mắt vẫn trước sau như một đăm đăm nhìn tình cảnh đang diễn ra bên ngoài, dù cho cô hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói những gì, thế nhưng khoảnh khắc gã đàn ông kia tiến sát lại Ares thì thầm điều gì đó, cô mơ hồ nhận thấy được bàn tay dưới lớp áo vest gọn gàng kia của Ares khẽ khàng run lên.
Phải chăng đã có gì bất ổn ? Nhân Mã bấu chặt điện thoại trong tay không hề chớp mắt mà nhìn Ares đang chậm tiến về phía mình, khuôn mặt hắn cúi gằm như cố tình dấu đi biểu cảm chẳng mấy tốt đẹp nào đó, từ tốn mở cửa xe ngồi vào bên cạnh cô, chẳng hiểu vì sao ngay sau đó những kẻ phía trước tức thì dạt sang hai bên, nhíu mày nhìn Ares một chút, vẫn không hề thấy hắn có động thái gì khác, Nhân Mã mới hoài nghi liếc về phía trước.
Chỉ thấy gã đàn ông nọ ấn vào thiết bị điện tử trong tay gã, từng cánh cửa sắt to lớn thông thẳng vào nhà tù đang giam giữ người kia đột ngột bật mở. Thành công rồi sao? đơn giản như vậy ư?
Cũng đúng thôi, rõ ràng Ares là người giao Thiên Bình cho bọn họ, hiển nhiên hắn có một vị trí nào đó trong cái tổ chức quái đản này mà cô chẳng hề biết.
Nhân Mã có chút giật mình ngay sau khi Ares khởi động xe, cô vừa vui mừng vừa lo lắng, Ares sẽ không lừa cô, sẽ không.!!
" Em có gì muốn nói không? "
Nói ư? hắn muốn cô nói cái gì bây giờ? chiếc xe chậm rãi tiến thẳng vào bên trong, bất ngờ là Ares lại đi rất là chậm, còn cô thì chỉ muốn hắn phóng thật nhanh, cô muốn nhìn thấy người kia an toàn, muốn đưa người kia ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Mặc dù biết, nhưng hắn vẫn có chút đau lòng, cái cảm giác này mới thật khó chịu làm sao? " Nhân Mã."
" Ta muốn cứu Thiên Bình, mang hắn rời khỏi chỗ này thật nhanh. " Rõ hơn ai hết, Nhân Mã muốn chấm dứt cái khoảnh khắc này thật nhanh, cô chẳng ngại ngần gì mà quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn nói ra yêu cầu của mình.
Thế à? nhưng đó lại chẳng phải là điều mà tôi muốn nghe.
Khẽ mỉm cười, Ares gật nhẹ đầu chẳng nói thêm điều gì nữa, nhưng chẳng hiểu sao cái điệu cười nhẹ nhàng ấy của hắn lại bi thương đến lạ. Một lần nữa, cái cảm giác mất mát bỗng chốc xâm lấn tâm trí cô, Nhân Mã xoay người ngồi thẳng lại mà nhìn về phía trước, để rồi đến khi chiếc xe đã dừng ngay trước khúc hành lang tiến vào nơi giam giữ Thiên Bình, cô vẫn không thể nào bình tâm được.
" Ares !!!"
Bàn tay đang sắp sửa mở cửa xe để bước xuống thoáng chốc khựng lại sau khi chính tai mình nghe được Nhân Mã cất giọng gọi tên hắn. Ares đảo quanh tròng mắt của mình hệt như giấu giếm điều gì không phải, lộ liễu phô bày cảm xúc méo mó của bản thân mà quay sang đối diện với cặp mắt sáng như sao kia.
Ánh mắt như muốn nhìn thấu trái tim của hắn vậy.
" Ngươi sẽ đi cùng ta, rời khỏi chỗ này đúng không?"
" Với Thiên Bình sao?" Ares hơi nghiêng đầu nhìn cô, lần này hắn xoay hẳn người mình về phía Nhân Mã, chẳng hề có lấy một giây do dự nào, hắn thấy cô gật mạnh đầu cái rụp, ánh mắt giống như chờ mong hắn cũng sẽ đồng ý y như vậy.
Nhưng Nhân Mã lại không nhận lại được câu trả lời nào ngoài cái điệu cười chứa toàn là tổn thương mà cô mãi cũng không hiểu được kia.
Để rồi sau này, hối hận cũng không kịp nữa.
...
Đã là con người, thì kẻ nào cũng tham lam. Thiên Bình cũng vậy, nhưng lại chẳng có ai có được trọn vẹn những thứ mà bọn họ muốn có, bởi lẽ định luật của cuộc sống này chính là phải đánh đổi.
Khi ngươi muốn có viên ngọc được mài dũa đẹp đẽ tinh xảo nào đó trong cửa hàng trang sức, ngươi phải trả tiền để mua nó, tương tự như chủ cửa hàng phải trả tiền cho kẻ buôn ngọc vậy.
Cũng giống như việc một con báo ngồi im hàng giờ đồng hồ để căn được thời khắc tốt nhất để săn được con mồi, đấy chẳng phải là đánh đổi thời gian ư?
Và cứ thế, liên tiếp như thế, đó là cách mà thế giới này vận hành.
Vẫn cái tư thế ung dung ấy, Thiên Bình hờ hững rũ mắt nhìn vào cái khung cảnh đẫm máu của gia tộc hắn ngay trong cái màn hình nhỏ dài kia mà chẳng có lấy một chút xúc cảm đau đớn nào, hệt như cái tòa dinh thự cao chót vót kia không phải là nhà của hắn vậy.
Hắn đã đánh đổi tất cả, và hắn vẫn còn đang chờ đợi kết quả.
Tiếng bước chân từ xa mang theo thanh âm hấp tấp vội vàng, từng bước từng bước một gọn gẽ nhanh nhẹn, Thiên Bình nhắm mắt cảm nhận nó hệt như đang cảm nhận thứ gì đó dễ chịu nhất, để rồi đến khi hắn kéo mở khóe mắt mình.
Hắn đã có thể trông thấy được rõ ràng sự lựa chọn cuối cùng của bản thân ngay phía trước.
" Thiên Bình ! Thiên Bình !!!"
Nhân Mã bấu chặt hai tay nơi song sắt bặm môi mà nhìn hắn, trên dưới toàn là từng đoạn vết thương lớn nhỏ, chưa kể viên đạn găm sâu nơi bả vai kia vẫn còn chưa được lấy ra, sưng tấy đỏ ngầu đến đáng sợ, chẳng mấy chốc, cánh cửa đã tự động bật mở.
Thứ vật phẩm ngu ngốc cuối cùng cũng biến mất, Thiên Bình nhạt nhòa trông thấy người con gái đó lao đến ôm chặt lấy hắn, ghì mạnh tới nỗi hắn cảm thấy toàn bộ vết thương trên cơ thể tê tái dần đi. Mái tóc phất phơ vương vãi trên bả vai cô vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội đầu thơm mát, ngay tại nơi nhà tù ẩm ướt này, đã thật lâu hắn mới cảm nhận được sự thanh thản ấm áp như hiện tại.
Thật chẳng muốn rời ra chút nào.
Vừa vặn với thời điểm đó, hắn khẽ nâng mí mắt nhìn lên, chỉ thấy đằng xa, Ares Hellsing cũng đang trầm lặng nhìn bọn họ thật lâu. Sâu thẳm trong đôi mắt chứa toàn là cam chịu không ai rõ kia, Thiên Bình biết, hắn đã đánh cược thành công.
" Còn Xử Nữ, Xử Nữ ở chỗ nào?" Như sực nhớ ra chính mình đến đây không phải để cứu mỗi người này, Nhân Mã hơi chút nới lỏng vòng ôm như chẳng có gì liền quay qua nhìn Ares phía đằng sau mà không hề nhận ra được một vài dao động nhỏ trong ánh mắt Thiên Bình.
" Cô ta đã bị người của Bennadic mang đi rồi."
Thật không nghĩ được câu đầu tiên thốt ra khi hắn gặp Nhân Mã lại là câu nói chẳng có tí tẹo lãng mạn nào như này, có lẽ cô ấy không bao giờ biết được hắn đã như thế nào mong muốn những kẻ xung quanh cô chết hết đi, chỉ còn mình hắn. " Trong nhà chứa này, chỉ còn lại ta và ... Song Tử. "
" Cái gì???"
Ares thầm lặng đối diện với ánh mắt đầy tâm tư kia của Thiên Bình mà muốn cười nhạo một tiếng, âm giọng của hắn thản nhiên tới nỗi Nhân Mã sẽ không bao giờ nhận ra được sát ý ngấm ngầm ở trong đó.
Cũng phải, Thiên Bình là ai? là kẻ mang trên mình vô số khuôn mặt, chỉ cần hắn muốn, toàn bộ nhân loại trên thế giới này đều sẽ bị hắn lừa gạt. Chẳng phải ngay cả chính mình cũng đã lọt vào cái bẫy này rồi sao?
" Ares. Ares !!"
Em thật độc ác, Ares cười nhạt trông tới cái điệu bộ khẩn cầu kia mà chua xót trong lòng, tôi phải chết đi bao nhiêu lần mới có thể bảo vệ được tất thảy của em đây. Tại sao tôi phải làm điều này cho bọn họ? tại sao em không nhìn ra được sự đau đớn trong ánh mắt của tôi? tại sao em không chọn tôi?
" Em mang hắn rời khỏi chỗ này trước.. còn tôi, "
Tại sao tôi vẫn chấp nhận vì em mà làm tất cả !?
"... sẽ mang Song Tử kia theo sau."
Nhân Mã có chút ngờ vực mà nhìn hắn, lại không hiểu sao trong lòng cũng rất vội vã muốn Thiên Bình rời khỏi chỗ này thật nhanh, thế nhưng dường như có gì đó không đúng, tại sao lại không đi cùng nhau?
" Đi đi "
Có những kết cục xảy ra chính là để khiến cho con người ta phải dằn vặt, Nhân Mã sẽ không bao giờ biết được một chút oán hận của mình ngày hôm nay lại có thể tổn thương Ares đến nhường vậy.
Mãi cho đến khi cô mang Thiên Bình thoát khỏi cái ngục tù tối tăm kia, Ares mới chân chính thu lại hết mọi biểu tình, lạnh lùng đối diện toàn bộ thuộc hạ của Báo Đen đang đồng loạt hướng vũ khí về phía mình.
" Ngài thật cao thượng, nhưng cô ta lại không nhận ra, thật đáng tiếc."
Không hề cất một lời nói thừa thãi nào, Ares chậm rãi cởi bỏ chiếc áo vest đã thấm ướt máu đặc của chính mình từ bên trong, gã đàn ông có chút không tin vào mắt mình khi trông thấy tấm lưng đã bị máu nhuộm kín của Ares ngay sau khi hắn cởi bỏ áo ngoài.
Ngài ấy đã bị thương nặng như vậy, thế mà lúc trước vẫn có thể hạ gục gã chỉ với một cái lên gối, chỉ nghĩ thôi gã cũng đã cảm giác được cánh mũi của chính mình ẩn ẩn đau rát.
Nhưng có điều gã vẫn không hiểu, vì sao ngài ấy lại phải hi sinh nhiều như thế, rõ ràng chủ nhân không hề có ý định gϊếŧ Thiên Bình kia, vậy tại sao Ares vẫn đồng ý chết thay Thiên Bình? tại sao chủ nhân lại đồng ý với điều đó?
BỤP !!!
Tiếng động không quá lớn vô giác đánh tỉnh suy nghĩ của gã.
Có gì đó đau thống dường như đã xuyên qua ngực trái của gã, gã ngây người lấy lại tầm nhìn của chính mình hướng thẳng về phía trước, Ares với biểu cảm lạnh rét như dã lang đang chĩa chẳng nòng súng được hắn bao bọc trong chiếc áo vest quấn quanh bàn tay ấy, cứ vậy mà xoay thẳng một vòng, khoảnh khắc khụy xuống gã chỉ kịp gằn lên.
" TOÀN BỘ, PHẢI Gϊếŧ ĐƯỢC ARES HELLSING "
Hệt như người chẳng còn gì để mất, Ares lao vào đám người cuồng loạn phía trước như một con thú hoang đang quyên sinh với đám thợ săn, cho dù có thảm thương tới cỡ nào cũng sẽ chiến đấu tới cùng vậy.
Nếu như hắn nhớ không nhầm thì lồng giam của Song Tử kia là lối rẽ ngược lại với Thiên Bình, nếu như hắn chết như vậy thì Song Tử chẳng phải cũng sẽ bị chôn vùi theo sao? Ares vừa nghĩ vừa dùng cánh tay sớm đã chẳng còn cảm nhận được gì nữa của chính mình vươn lên đỡ lấy một viên đạn, cơn đau mới quyện cùng cơn đau cũ bỗng chốc xộc tới khiến cho chính hắn phải nghiến chặt hàm răng đến trắng bệch.
Đúng lúc hắn đang cố gắng trốn thật nhanh vào một góc khuất bị giã đạn gần nát bét thì điện thoại trong túi quần âu lại điên cuồng rung lên, cái tên hiện lên bên trên như vị cứu tinh cuối cùng mà chúa phái xuống giúp hắn vậy.
Ares thở gấp gáp buông thõng bàn tay trái bị nhuộm đỏ au bởi chính máu của mình xuống bên cạnh, cũng đồng thời trượt dài xụp xuống một cách mệt mỏi. " Gum "
" Thiếu chủ, thiếu chủ cậu mau quay lại, cậu có ổn không? đó là bẫy, Thiên Bình đã làm điều đó, cậu phải mau quay trở lại."
Nhận ra giọng nói có phần muốn gào khóc ngay phía bên trong điện thoại, Ares gằn cười " Gum, giúp ta một việc. "
...
Chẳng biết bên kia Ares đã nói những gì, mà lúc này Gum vốn đang ngồi trơ trọi ngay giữa khu rừng ngổn ngang toàn xác người của Hắc Long bang mà ngây dại không thôi. " Cậu điên rồi sao? như vậy chính là tự sát."
Gã chẳng cảm thấy được gì ngoài cái điệu cười đau thống đó đang rè rè qua chiếc điện thoại nát bấy, ngài ấy chỉ nói một câu cuối cùng rồi dập máy " Ta đã hứa với cô ấy như vậy."
Gum mãi mãi cũng sẽ chẳng biết được, đó là lần cuối cùng gã được nghe thiếu chủ nhà mình nói, cho dù biết, cũng sẽ không bao giờ có thể chấp nhận.
Tại sao cô ta lại độc ác đến như thế, tại sao cô ta lại có thể khiến cậu trở nên như vậy. Lôi từ trong túi ra một chiếc máy điều khiển từ xa đang nhấp nháy dòng chữ OPEN , Gum thật hận vì không thể nào ném nát nó.
...
" Cho nổ đi "
Ares dựa lưng vào tường vừa thở gấp mà nhợt nhạt cất giọng, từ nhà chứa kéo thẳng về phía trước khu rừng một đoạn, toàn bộ đều là bom mà hắc long bang đã gài sẵn, hắn chỉ cần gϊếŧ hết tất cả người của Bennadic thì Song Tử kia sẽ có cơ hội sống sót, nhưng phần lớn là vẫn dựa vào may mắn.
Ares căn lấy một chỗ nhất định mà ngồi xuống, cơn choáng váng vì máu chảy quá nhiều chẳng mấy chốc ập tới khiến cho hắn đầu váng mắt hoa, trận đấu với Thiên Yết đã khiến cho hắn thảm đi không ít, vừa rồi cũng vậy, Ares chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt thật mơ hồ vô định.
Cầm điện thoại vừa mới ngắt kết nối trong tay, hắn tìm lấy một dãy số lạ lẫm ngắm nghía nó thật lâu như suy nghĩ, cuối cùng lật úp xuống, nhưng chẳng được mấy chốc lại dằn lòng lật lên, lại ngắm thêm một chút, vẫn còn do dự nhưng chẳng nhiều.
Chỉ mong, hắn có ít thời gian để được gặp người nọ, một chút cũng được. Cuối cùng, Ares vẫn khe khẽ nhấn vào dãy số đó, mỉm cười kề sát vào mang tai.
ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMM
......
" Em sẽ không hối hận chứ?"
Ngồi phía trong xe, Thiên Bình mệt mỏi dựa lưng vào ghế sau, lia thẳng ánh nhìn vào chiếc gương chiếu hậu phía trước như muốn tìm kiếm biểu cảm do dự nào đó của Nhân Mã phía trước.
Ngay sau khi cảm giác được bản thân đã rời đi khá xa rồi, lại không ngoài ý muốn nghe được câu hỏi của Thiên Bình, tâm tình vốn đang phức tạp của cô lại có cơ hội rộn lên.
" Hối hận ư?.. tại sao ta phải hối hận?"
Câu này là nói cho Thiên Bình, đồng thời cũng tự nói với bản thân, chẳng hiểu sao cô vẫn lo lắng, có gì đó.....
ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM
... mất mát.
" Cái gì vậy?"
Nhân Mã hoảng hốt phanh gấp hẳn lại, đẩy cửa lao nhanh ra bên ngoài quay đầu nhìn nơi nhà chứa kia rực lửa ngay giữa bầu trời u uất tối mục mù mà ngây ra, đồng dạng với thời khắc đó, phía trước mặt đối diện với chiếc xe của cô, đoàn người của gia tộc Louis như đã định liệu được thời gian mà xuất hiện thật đúng lúc.
Mọi thứ chẳng mấy chốc mà trở nên chậm dần, Nhân Mã ngốc lăng quay đầu nhìn vào Thiên Bình đang hững hờ nhắm mắt ngay phía trong xe mà ngờ vực, sẽ không như cô nghĩ phải không?
Sẽ không phải như cô nghĩ.
Đôi chân như mất dần định lực liền thẳng một mạch chạy ngược về phía tòa nhà đang rực cháy đó, Nhân Mã tay siết chặt chiếc điện thoại lạnh lẽo đang rung lên trong tay , giống như cầu nguyện cho điều cô nghĩ sẽ không xảy ra.
" ARESSSSSSSSSSSSSSSSS !!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.