Trời đêm vẫn như cũ một màu tăm tối lạnh lẽo, gió buốt thâm u luồn lách qua khe cửa lọt vào bên trong căn phòng bài trí đơn giản nhưng không kém phần tinh tế là bao, trên giường lớn một màu trắng ngần, Song Ngư tiều tụy ngồi đó, ánh mắt đục ngầu có chút sưng lên bởi vì khóc quá nhiều mà khe khẽ híp lại, tóc vàng có chút rối tung mà trượt nhẹ trên vai cô, cái hình ảnh nhợt nhạt bất đồng này nếu như để kẻ khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được, vị công nương lãnh ngạo mỹ miều của nước Anh hóa ra cũng sẽ có ngày trở nên chật vật như thế.
Tuy cô đã hùng hồn tuyên bố với Bennadic rằng chính mình sẽ tìm cách thoát khỏi đây, thế nhưng nhìn chung quanh mà xem, ngoài chiếc giường lớn cùng một cái bàn tròn phía đối diện ra, trong căn phòng này tất cả đều vô dụng, thoát khỏi cái nhà tù này đúng là chỉ có nằm mơ.
Chẳng lẽ cứ thế này mãi sao? Song Ngư siết chặt hai nắm tay vào nhau, đầu mày tinh tế đã có chút xoắn xuýt lại, lại bất lực mà thở ra một hơi, trong đầu lại bất giác nhớ đến cái hình ảnh người nọ gào gọi tên cô, khóe mắt thoáng cái liền trở nên ảm đạm.
" Bảo Bình, ngươi còn sống hay đã chết ?"
Còn sống hay đã chết?
Mà bên ngoài, cách căn phòng này chỉ một cánh cửa. Bennadic hai tay đút túi quần trầm mặc mà đứng, mái tóc tinh mỹ được hắn tùy ý hờ hững buộc ngay phía sau gáy, duy chỉ còn vài sợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-doc-chiem/1020808/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.