Số phận luôn là một từ ngữ mang rất nhiều sức mạnh, chúng không chỉ đơn giản là một danh từ mà còn là lý do để con người bám víu mỗi khi thất bại, lưu luyến mỗi khi sợ hãi hiện tại, sống đau khổ cũng đổ lỗi cho số phận, nghèo đói cũng đổ lỗi cho số phận, có khi bởi vì chính như thế, số phận mới trở nên tức giận mà trừng phạt tất cả.
Nửa đêm, trên đoạn đường dày đặc tuyết rơi , kinh đô ánh sáng vốn dĩ đẹp đẽ nay chẳng hiểu vì sao lại trầm buồn đến lạ, chẳng rõ lý do vì sao mà đèn đường trên dọc quốc lộ gần trụ sở FBI lại tắt đến tối đen như mực, một đoàn xe đen bóng xé gió mà băng ngang qua, bên trong - người đàn ông đã có tuổi mang nét mặt có chút cương nghị mà lạnh lẽo, trước khi băng qua tòa nhà tượng trưng cho công lý đó, khóe mắt tràn ngập nếp nhăn không chờ đợi mà liếc một cái. Sát khí cùng căm phẫn bỗng chốc tỏa ra tứ phía.
" Nối máy với Tổng thanh tra, ta cần nói chuyện với ông ấy "
" Vâng, quản gia Ted " Tên áo đen đang lái xe phía trước rất phối hợp mà gật đầu, trong khoảng thời gian chờ máy hắn liền tranh thủ một chút liếc vị quản gia thường ngày trông rất hiền lành hòa nhã nay có chút khác lạ, phải nói thế nào nhỉ? lạnh lùng? không, đó không phải là từ ngữ để diễn tả một người đàn ông đã bạc trắng đầu. Ác liệt?
Tút tút... âm thanh chờ máy đã có chút gấp gáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-doc-chiem/1020797/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.