Chương trước
Chương sau
Tháng 11 mùa đông lạnh lẽo là vậy, không chỉ riêng nước Pháp mà Anh quốc cũng bị chìm ngợp trong băng tuyết. Đứng giữa khoảng không trắng xóa một mảnh tĩnh lặng, Kim Ngưu nheo mắt nhìn chằm chằm đống máu đang dần dần bị tuyết phủ kín. 
Thở ra từng đợt sương trắng, hắn xoay người đi đến bên cạnh cô gái tóc đỏ đang ngồi xổm trước một cái xác đã bị lột mất da đầu, máu tươi cùng da thịt trộn lẫn tuyết cùng bụi cát trông vào có chút kinh dị, nếu là người bình thường thì có lẽ đã nôn mửa ngay tại chỗ, thế nhưng mà cô gái này, không những không thấy kinh tởm, còn dùng tay nhặt lên miếng da bị lóc ra phân nửa, ngắm nghía nó một hồi rồi đưa lên mũi ngửi ngửi.
" Thịt còn chưa thối, có lẽ chỉ vừa mới xảy ra thôi. Tên nào mà dã man quá vậy?"
Cười xùy một tiếng, Kim Ngưu rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc lá, dùng hai ngón tay đánh vào đầu lọc hai cái rồi chậm chạp cho vào miệng, hắn vừa bật lửa vừa rít thuốc " Còn nhớ thằng nhóc tóc đen mười năm trước đã chặt gãy tay của Boss không?"


Nhíu mày nhìn hắn, Red vuốt vuốt cằm mình một cách cực kì nghiêm trọng. Cúi đầu nhìn vào cái xác mà khẩn trương không thôi " Chị nghĩ nhiệm vụ của chúng ta là đón tiếp Thiên Bình thôi chứ?"
" Xác suất chạm mặt y cũng không phải là thấp. Nếu Thiên Bình là một tên yêu tinh ma mãnh, thì y... " Kim Ngưu cười lạnh, khóe miệng từ tốn rách ra một đường cong sắc sảo, nhả ra một làn khói mập mờ bay vào khoảng không tối đen đầy hỗn loạn, hắn lẩm bẩm " .. là quỷ sống đấy. "
Vì sao những kẻ từng chạm trán y đều bị ám ảnh sợ hãi? cái này phải trải nghiệm mới biết được à nha. Thiên Yết à Thiên Yết, quả nhiên ngươi lúc nào cũng khiến cho người ta phải run rẩy vì hưng phấn. Cười lên hai tiếng quái gở, Kim Ngưu vươn tay chào tạm biệt Red, một mình ngả bóng đi vào góc tối của đêm đen. Như nhận thấy điều gì đó không hay, cô cao giọng hét lên một tiếng.

" Làm gì thì làm, nhớ giữ chừng mực "
Đêm nay không phải là thời điểm thích hợp để ra tay, ngay cả Bennadic cũng không có liên lạc với cô, có lẽ là đã có chuyện gì đó đột xuất. Tsk, cũng tốt, tránh được một kiếp, dù sao thì đụng độ một lúc cả Thiên Bình lẫn Thiến Yết... đều không phải là ý hay. Thế nhưng thằng nhóc Kim Ngưu này luôn luôn đi sai quỹ đạo, trong đầu nó đang tính cái gì thì có trời mới biết.
Ring ring
Điện thoại trong túi bất ngờ rung lên, sau khi nhìn thấy một dòng số với những kí tự lạ, Red chẳng những chẳng do dự ngược lại còn nhanh nhẹn ấn nút nghe, âm giọng bất ngờ dịu đi đôi chút.
" Chẳng phải chị nói nếu như chưa xong việc thì đừng có liên lạc hay sao?"
Đối với khoảng không vốn dĩ yên tĩnh, tuy không có mở loa ngoài nhưng tiếng lè rè cùng tạp âm của đầu dây bên kia lại vô cùng rõ ràng, nếu như lúc này có người đứng bên cạnh cô thì việc nghe được bọn họ đang nói chuyện gì là điều vô cùng dễ như uống nước.

" Aaaa chán chết Red à, em muốn trở về "
Một biểu tình không ngờ bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp, Red ấy vậy mà phì cười nói giọng cưng chiều " Qủy nhỏ, giải quyết xong người em cần phải giải quyết, chị sẽ cho em trở về "
" Vậy thì chỉ cần một liều thuốc độc thôi mà "
" Không được, chị không muốn em gặp nguy hiểm, cứ theo kế hoạch mà làm. Gem "
.
.
Một mớ hỗn độn, ngay cả tuyết cũng đang có dấu hiệu muốn nặng hạt, ngoài cổng sân bay vắng người. Cự Giải khoác trên mình chiếc áo len mỏng manh, ánh mắt hắn ấm áp pha chút sủng nịch nhìn về phía boot điện thoại mà Song Tử đang nháo nhào ở đằng xa, tiểu bạch thỏ của hắn luôn khiến người ta phải bật cười cho dù đang ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
" Giám đốc à, chúng ta đi thôi "
Song Tử cười toe toét hớn hở chạy tới nắm lấy tay Cự Giải, hai má ửng hồng đến đáng yêu cứ nhảy tưng tưng vì cô vừa được bố mẹ đồng ý cho ở lại Pháp dài ngày. Hôm nay thật sự rất lạnh nhưng bàn tay của cô gái này chẳng hiểu sao lại ấm áp đến nhường vậy, mỉm cười. Cự Giải có cảm giác thật hạnh phúc, cái cảm xúc trước giờ chưa bao giờ hắn có, đây gọi là tình yêu sao? tình yêu loại gì đây? 
Bà tiên và lọ lem ư? tiểu bạch thỏ của hắn ngốc vậy liệu có nhận ra được tình cảm của hắn không, sau ngày hôm nay sẽ có những chuyện gì xảy ra ngay cả hắn cũng không biết, đặt cược sự an toàn của cô chỉ bởi vì hắn cũng không muốn rời xa tiểu bạch thỏ, vậy là đúng hay sai?
" Gọi là Cự Giải đi "
Đảm bảo rằng kiểu gì con nhỏ này cũng sẽ đơ mặt ra hỏi vì sao cho xem.
" Cự Giải "
"..."
" Cự Giải "
Chẳng hiểu vì cái gì, Cự Giải bất ngờ có một loại cảm giác lạ, như là khác biệt, ngay khi Song Tử không còn dùng biểu cảm ngay ngô nhìn hắn mà nói như trước kia nữa, thẹn thùng cùng ngọt ngào, chính là thứ mà hắn nhìn thấy. Và chính lúc này, mọi suy nghĩ đều bay biến khi người đầu tiên thốt ra lời nói mà hắn cho là cấm kị đối với cuộc sống của hắn lại là ...
" Rất thích cậu, Song Tử rất thích cậu, giám đốc à "
Song Tử
Có chút gì đó sắc lạnh trong đôi mắt vốn dĩ ngây ngô kia, thật đáng tiếc bởi vì... Cự Giải đã vô tình chẳng để ý. Mãi cho đến sau này, hắn mới hiểu ra được ý nghĩa thật sự sau câu tỏ tình kia.
Tất cả, chỉ là một trò chơi. Mà đã trò chơi thì đâu nhất thiết phải hối hận...
~*~
Mùi máu tươi cùng những tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên từng đợt thanh âm rợn đến gai người, trong căn phòng kín chẳng có lấy một chút ánh sáng tự nhiên nào. Thiên Yết bị trói gô vào một chiếc cột sắt, trên người chi chít những vết thương loang lổ máu tươi cùng vết bầm tím do bị roi da quật vào. 
Bên dưới, chân trái của y cũng chẳng hề khá hơn là bao, vết thương do đạn bắn lại chỉ được băng bó qua loa sơ sài, thật khó để có thể hình dung ra hình ảnh chật vật của nhị thiếu gia nức tiếng thuộc về gia tộc Louis, nếu để kẻ thù của y nhìn thấy cảnh này, đảm bảo sẽ vô cùng hả hê và hưng phấn.
Không gian vốn dĩ yên tĩnh nay lại bất chợt vang vọng tiếng bước chân từ phía cửa vào, Thiên Yết đang cúi đầu lại rất nhanh mà tự động nâng lên, mái tóc đen nhánh rối tung che đi một nửa khuôn mặt, bên dưới lớp tóc đen đặc như mực, ánh mắt y thâm sâu mà lạnh lẽo, nếu như ánh mắt có thể dùng làm vũ khí gϊếŧ người thì cái kẻ phía trước có lẽ đã bị y phanh thây mấy trăm lần rồi.
" Đừng nhìn ta như vậy, coi chừng ta nhịn không được sẽ móc mắt con ra rồi vứt cho mèo ăn đấy "
Bá tước Louis miệng ngậm xì gà, tay đút túi quần chậm rãi tiến về chiếc ghế bên cạnh Thiên Yết, nhăn mày ngồi xuống. Dưới chân chính là chiếc roi da ông dùng để dạy dỗ thằng con trai ngỗ ngược. Đối với Thiên Yết, dùng biện pháp mạnh cũng chẳng ăn thua, cách tốt nhất có lẽ là chôn sống nó xuống dưới lòng đất mấy ngày cho nó hiểu được thế nào là tôn trọng người lớn.
Như nhìn ra được suy nghĩ của cha mình, đôi đồng tử của Thiên Yết nháy mắt co rút rồi lại vô thức mà giãn ra, thái độ này giống như việc biểu thị rằng y đối với hành động của cha mình cũng có chút sợ hãi, thế nhưng đã có gì đó thật sự thay đổi. 
Bá tước Louis híp lại con mắt màu xanh lơ đã nhuốm đậm sự hận thù của nhân loại, ông biết Thiên Yết bây giờ đã hết thuốc chữa rồi, ngay cả ông mà nó cũng sẵn sàng ra tay, lại chỉ vì đứa con gái đó? Cái này gọi là gì đây? quả báo sao? con trai ông lại có thể có tình cảm với người mà ông từng gϊếŧ chết ư? trớ trêu, đúng là vòng tuần hoàn của tạo hóa.
Nhưng sẽ chẳng sao hết khi mà mũi ông có thể thở, mắt ông có thể nhìn, tay chân ông còn có thể hoạt động, mười năm hay hai mươi năm cũng chẳng hề hấn gì, mười năm trước ông có thể hủy diệt được cả một gia tộc thì mười năm sau này ông dĩ nhiên cũng có thể tiếp tục tàn phá chồi non của chúng, chẳng có gì có thể ngăn cản ông kể cả máu mủ của mình. Những việc ông làm, tất cả đều là vì chúng thôi. Đúng vậy, chẳng có gì sai khi một người muốn được cường đại cả.
" Con vốn dĩ biết, cô gái đó là con gái của phu nhân Baronne ?Ta có một phân vân không rõ, vì sao mười năm trước con gái của chúng lại có thể trốn thoát?"
Nhả ra một hơi khói ảo mị, làn khói xám tro vờn vã quanh quẩn bên tai Thiên Yết khiến cho y đang bị trói gô vào cột sắt khẽ khàng nhíu mày vì cơn nhức nhối nơi da thịt đang tướt máu. Hừ lạnh, y liếc mắt đối diện với ánh nhìn thăm dò của cha mình, biểu tình băng lãnh ngay cả một câu trả lời y cũng chẳng buồn thốt ra miệng. Bá tước Louis tiếp tục rít mạnh một hơi, sau đó cười nhẹ đặt điếu thuốc vào một bên cạnh bàn.
Biểu tình âm u chậm rãi cúi người nhặt lên chiếc roi da, ông dợm dờ đứng dậy một bước hai bước đi xung quanh Thiên Yết. Tiếng hít thở cùng tĩnh lặng quá mức trong phòng kín ngay cả một con bọ cũng chẳng lọt được vào vô thức tản mác ra một loại khí tức âm hàn lãnh mạc. 
Thiên Yết tuy tàn nhẫn nhưng y cũng là con người, bởi vì máu chảy quá nhiều mà bắt đầu có chút hoa mắt, trên thân thể y chỗ nào cũng lăm nhăm các vệt bị roi da quất vào. Thế nhưng khoảnh khắc y tưởng mình sắp sửa lịm đi thì đằng sau lưng nháy mắt xuất hiện một cơn đau dữ dội.
Roi da được vị bá tước hung tàn vung lên quất liên tục vào lưng con trai mình, các vết thương cũ tức thì tróc vảy hằn lên các vết thương mới thi nhau bung huyết. Thiên Yết nhăn mày cắn chặt môi, từ lúc bị cha y đánh cho đến bây giờ ngay cả một tiếng rên y cũng chưa hề phát ra, sự mạnh mẽ cùng lạnh lẽo của y lại càng khiến cho vị bá tước thêm nổi trận lôi đình. Ông vừa quất vừa phẫn nộ hét lớn.
" Biết nó là con gái của kẻ thù mà vẫn còn động tâm? Ai cho phép hả, còn dám phanh thây cả JUN??? Ngươi quả nhiên điên rồi, bao giờ mới chịu dừng lại hả, khốn kiếp "
"... "
" Một thằng đàn ông.. MỘT THẰNG ĐÀN ÔNG KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ ĐIỂM YẾU, HIỂU CHƯA ??? "
Tiếng roi da cứ mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một cuồng bạo. Thiên Yết ngay cả máu mồm cũng đã hộc hết cả ra, y cắn môi thở gấp gáp, tấm lưng nhẵn nhụi nay lại nham nhở một vũng máu thịt bầy nhầy. Bá tước Louis dường như là đã mất hết kiểm soát, mái tóc vốn gọn gàng nay lại bởi vì giận dữ mà rối tung hết cả lên, ngay cả chiếc áo măng tô màu đen của ông cũng đã bị nhuộm không ít máu của con trai mình.
 Lý do vì sao ông như vậy chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? nếu như Thiên Yết để lộ yếu điểm của mình, không sớm thì muộn, nó sẽ chết thật thảm, mà cái chết bởi chính sự ngu ngốc của bản thân mình, ông sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
SẦMMMMMMMMMMMMMMMMM !!!!!!!!!!!
Ngay khi chiếc roi sắp sửa bị ông quất cho gãy nát thì cách đó không xa, cánh cửa được ông khóa kín lại bị một lực đạo vô cùng to lớn hất bay, chiếc cửa sắt bị người bên ngoài đạp cho méo mó, vặn vẹo đổ ầm xuống nền nhà. Giữa lớp bụi bặm cùng vụn đá, bá tước Louis mang một tâm tình không mấy vui vẻ nheo mắt nhìn ra bên ngoài.
" Thằng khốn kiếp "
Ông nghiến răng gằn nói ngay khi tường tận được khuôn mặt của kẻ phá đám. Ngay cả roi da dính máu trên tay cũng nhịn không được mà giận dữ run lên. Thiên Yết như trải qua một màn tra tấn chết đi sống lại, nhổ ra một búng máu, y rũ mắt mệt mỏi nhìn lên phía trên bục cửa, cái thứ ánh sáng chói lòa mà mọi người thường tôn thờ.
Vua của nhân loại, con quỷ đội lốt người thường, hắn có vô vàn khuôn mặt, đâu là thật đâu là giả? có trời mới biết. Hắn đứng trên đỉnh của vinh quang, cho dù có chuyện gì xảy ra thì nụ cười của hắn, luôn khiến người khác phải dập đầu bán mạng tuân theo.
Còn ai khác ngoài - Thiên Bình.!!!
.
" Yo... cha kính mến, lâu rồi không gặp. Tìm được cha quả nhiên còn khó hơn lên trời "
Thiên Bình đối với việc mình đã đạp gãy cánh cửa xem như chẳng có gì, mà tệ hại hơn nữa hắn xem sự phẫn nộ của cha mình là hư không, phủi phủi lớp bụi nơi áo vest trắng, mỉm cười vui vẻ đi tới bên cạnh Thiên Yết, rất nhanh mà tháo ra dây trói đỡ lấy em trai mình. 
Còn làm bộ như y rất nặng mà nghiêng hẳn người qua một bên làm tư thế suýt thì ngã ngửa. Thế nhưng khoảnh khắc ánh mắt chạm phải những vết thương ghê rợn phía sau lưng y thì hắn mới tần ngần yên tĩnh một chút, đôi đồng tử màu ám kim cứ thế mà lóe lên vài tia lam quang kinh ngạc...
Nhưng... biểu tình đó đã rất nhanh mà biến mất.
" Cha, có phải đã quá tay rồi không?"
Cái cảm giác rờn rợn này là gì? Bá tước Louis tay chân run rẩy tới mức ngay khi Thiên Bình vừa dứt lời thì roi da trên tay ông chẳng biết vì sao mà rơi xuống. Hầm hừ đi lại ngồi vào chiếc ghế, ông run miệng ngậm lấy điếu xì gà hút dở.
" Tất cả các ngươi, mau trở về Pháp đi "
Đến khi được hít vào làn khói ấm áp ngon lành, lão gia mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, đúng lúc này, ông mới có can đảm đối diện ánh mắt giảo hoạt của Thiên Bình. Như nhìn ra được sự khẩn trương trong đôi mắt đã nhuốm màu thời gian của ông, Thiên Bình hơi chếch tầm mắt về phía cánh cửa đang nằm chỏng chơ trên nền đất rồi lại cúi xuống nhìn chiếc áo vest đã bị máu của em trai mình vấy bẩn, chưa kịp từ chối ý kiến của cha mình thì Thiên Yết bên cạnh đã lạnh lùng lên tiếng.
" Tôi không cần sự cường đại của ông, tôi không cần tranh chấp với quyền lực của ông, người thừa kế của ông cũng chẳng phải tôi. Lý do tại vì đâu tôi phải nghe lời ông..??"
Âm thanh ngắt quãng bởi vì sự đau đớn đằng sau lưng truyền đến, Thiên Yết vươn tay lau đi máu tràn bên khóe miệng, khuôn mặt yêu dị nhất nhất không hề tồn tại lấy bất kì một biểu cảm tự nhiên nào, chỉ duy có ánh mắt âm u đáng sợ vẫn như cũ hàn lãnh mà nhìn cha mình. 
Phẫn nộ nối tiếp phẫn nộ, bá tước Louis mạnh bạo đập lên bàn một tiếng thật lớn, bật người đứng dậy gào thét. 
" HỖN LÁO, ngươi nếu như không có ta liệu còn có thể đứng ở chỗ này mà dương oai giễu võ như vậy không? Mười năm trước ngươi chẳng lẽ không nhìn ra được chân lí bằng máu mà bọn chúng cho ngươi hay sao? vì cái gì mà mười năm sau ngươi còn muốn tiếp tục. Ta là cha ngươi, là người sinh ra ngươi. NGƯƠI KHÔNG MUỐN CŨNG PHẢI PHỤC TÙNG TA "
Đó chính là chân lí bất di bất dịch, giữa bọn họ cho dù bất đồng quan điểm hay mục đích mỗi kẻ mỗi khác thì cha vẫn là bề trên, còn con chính là bề dưới. Việc phục tùng hay nghe lời ở trong một gia tộc lâu đời thuộc thượng lưu hay chính phủ thì đó là điều mãi mãi không thể thay đổi. 
Thiên Bình nghiêm túc mà nhìn Thiên Yết đang thở mỗi lúc mỗi nhanh, cảm giác bàn tay của mình đặt sau lưng y đang có dấu hiệu nhớp nháp bầy nhầy thì hắn mới bắt đầu nhíu mày, tệ thật, đúng vào hoàn cảnh này thì lại chẳng có một tên thuộc hạ nào gần cạnh. Không biết Al đã đưa được Sư Tử ra khỏi London chưa?
Tình hình chẳng mấy khả quan chút nào cả.
~*~
Thiên Bình luôn luôn suy nghĩ đúng, nếu như sự lo lắng của hắn dành cho Sư Tử đang có dấu hiệu tăng dần thì hiển nhiên nó đã thật sự gặp biến. Al nghiêm chỉnh đứng trước mặt vị thiếu gia nóng nảy của mình, đầu cúi xuống tới tận thắt lưng một cách trang trọng mà thành khẩn, thế nhưng cũng chính vì hành động này mà hắn không thể nhìn ra được biểu cảm của Sư Tử rốt cuộc là đang vui vẻ hay đang giận dữ.
" Đại thiếu gia đã đặt vé máy bay, cậu và Bạch Dương có thể trở về Pháp ngay trong đêm nay, thưa thiếu gia "
Ngồi đối diện hắn, Sư Tử với khuôn mặt anh tuấn đang nhăn nhó không hiểu vì sao đột nhiên Thiên Bình lại muốn cậu quay trở về Pháp, lại còn là nội trong đêm nay, điều này khiến cậu băn khoăn mãi không thôi, có hàng trăm hàng ngàn lí do để cậu có thể lí giải cho việc này thế nhưng cậu cũng có một thắc mắc đó là, tại vì cái gì mà Bạch Dương lại có thể đồng ý nhanh như vậy. Không do dự hay chần chừ, khi Al nói ra câu nói đó, cô ấy giống như là được đại xá, mừng đến nỗi hận tại sao Al không đề cập về vấn đề này nhanh hơn một chút.
Có gì đó không ổn, chắc chắn có gì đó đang diễn ra.
Bật người đứng dậy bước thật nhanh về quầy lễ tân, nơi Bạch Dương đang hoàn thành thủ tục trả phòng. Sư Tử mặc kệ Al đang cúi đầu hay quỳ gối cậu cũng chẳng có thời gian quan tâm, muốn làm gì thì làm, cậu tuy chẳng mấy để ý nhưng cái gì cũng cần phải có lý do, phải có lý do hợp lý nếu không cậu sẽ không chấp nhận bất cứ một cái gì, hoàn toàn không.
" Cảm ơn "
Bạch Dương sau khi nhận lấy hóa đơn và giấy tờ tùy thân thì liền gấp gáp cám ơn cô nhân viên tiếp tân thân thiện, ngay cả hành lí của Sư Tử cô cũng đã nhờ người chở ra sân bay hộ, không quên bắt tay cô một cái, Bạch Dương cười miễn cưỡng rất nhanh mà xoay người chạy đi, nhưng bởi vì hấp tấp mà cô chưa bước được hai bước thì đã đụng ngay người ta, loạng choạng suýt té ngửa ra sau thì cánh tay đã được người phía trước tóm lấy kéo về.
Cũng chính vì sự va chạm không muốn có này mà đống giấy tờ trên tay cô lả tả rơi xuống, nếu như là bình thường thì Bạch Dương có lẽ đã ngồi xuống xếp gọn chúng lại rồi đứng lên xin lỗi cái người mà mình đụng phải, vậy mà lúc này ngay cả cúi xuống nhặt thôi cô cũng thấy tốn thời gian, ngay cả một câu xin thứ lỗi cô dường như cũng đã quên mất, chỉ cuống cuồng chạy đi nhưng cánh tay lại một lần nữa bị người đó kéo lại.
" Ngươi... "
Ngẩng đầu nhăn chặt mày, Bạch Dương chưa kịp phẫn nộ thì lại giật mình cứng họng ngay lập tức " ... Thiếu gia "
" Em... đang khẩn trương cái gì vậy?"
Cái thái độ này khiến cậu có chút nghi ngờ, Sư Tử nhìn cô, cố gắng tìm chút ít sự hoảng loạn trong đôi mắt bạc màu kia để trả lời cho nghi vấn của mình, thế nhưng Bạch Dương cứ trốn tránh, thay vì cậu đang nắm tay cô thì tình thế đã bắt đầu có chút đảo ngược, Bạch Dương ấy vậy mà dùng cả hai tay tóm lấy cậu lôi đi, thật nhanh mà bước qua Al, mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, Al cũng đã bắt đầu hướng sân bay mà phóng tới thì Bạch Dương mới buông tay cậu ra. Quay người nhìn ra bên ngoài cửa xe, tâm tình đã có chút ổn định.
" Em đang có chuyện gì giấu tôi phải không?"
Thông qua kính chiếu hậu, Al nhìn thấy ánh mắt Sư Tử đã có chút tối sầm, hắn vừa gia tăng tốc độ vừa suy nghĩ làm thế nào để vị thiếu gia này yên tâm mà quay trở về nước.
Ngược lại với Al, Bạch Dương chẳng hiểu vì đâu mà cô lại cảm thấy vô cùng bất an, hai bàn tay run rẩy đan vào nhau đến đỏ tấy, cô cứ có cảm giác nằng nặng nơi lồng ngực, hệt như sắp sửa có điều gì đó đáng sợ sắp diễn ra, cô không muốn thừa nhận nhưng việc này thật vô cùng đáng sợ, lão gia đã đặt chân đến Anh quốc, việc Đại thiếu gia muốn đưa Sư Tử quay về cũng là điều dễ hiểu, dù sao thì chuyện của mười năm trước Sư Tử thiếu gia là kẻ ngoài cuộc, tốt nhất không nên dính líu đến ân oán của bọn họ.
Còn lý do vì sao Kim Ngưu lại làm như vậy với cô và cậu ấy thì cho đến bây giờ Bạch Dương vẫn còn chưa có câu trả lời. Hơi hơi nghiêng mái đầu, liếc mắt nhìn qua Sư Tử đang khó chịu bên cạnh, Bạch Dương đột nhiên cảm thấy thương cậu vô cùng. 
Đã chẳng có gì, cố gắng để yêu nhưng tình yêu dành lại nó chẳng hề trọn vẹn, đối với cô đó vẫn là một sự khó khăn, mặc dù trong sâu thẳm lòng mình cô đồng ý cho cậu một cơ hội, nhưng mà để có thể xa hơn thì cô vẫn cần một thời gian thật dài, nếu như để cậu ấy biết Kim Ngưu là kẻ đứng sau những chuyện này, không biết được rằng cậu ấy sẽ bị tổn thương đến mức độ nào nữa.
Vậy nên, tốt hơn hết là cô phải đưa Sư Tử trở về Pháp càng nhanh càng tốt.
Đã bao nhiêu lần ao ước nhưng lại chưa lần nào thực hiện được, cuộc sống mà, luôn dây dưa giữa tình và hận, có truyền thuyết kể rằng chỉ cần một người có tình và một người mang hận, bọn họ sẽ luôn bám dính lấy nhau, cho dù có chạy tới chân trời góc bể thì Tình và Hận vẫn luôn là một đôi. Bởi thế người ta mới có câu.
Có yêu mới có hận.
Nơi ngã tư vắng bóng người, nửa đêm - tuyết trắng phất phơ giữa không trung nhạt màu, cái lạnh hun đúc một khoảng không hư vô nhạt nhòa. Al vốn dĩ đang phóng đi với tốc độ kinh người lại không ngờ có kẻ khoác áo choàng đen lao ra ngay giữa xe làm hắn phải phanh gấp một cách bất ngờ, chiếc xe bởi vì ma sát với mặt đường bê tông cùng sự trơn trượt của băng tuyết bên dưới mà xoay tròn một vòng, cuối cùng đâm thẳng vào vỉa hè bốc khói nghi ngút.
Sư Tử bởi vì tâm tình không tốt mà lúc ngồi trên xe ngay cả đai an toàn cậu cũng không thèm thắt, để đến tận lúc này khi gặp phải sự cố thì cậu chính là người bị chấn thương nhiều nhất, nơi trán và gò má bị va vào thành ghế cùng cửa kính xe lộ rõ vết bầm, ấy thế mà cậu còn chẳng buồn để ý, ngay lúc xe dừng lại thì hấp tấp quay qua xem Bạch Dương thế nào.
" Em ổn chứ? Bạch Dương?"
Chẳng hiểu vì sao mà Sư Tử bất ngờ dấy lên một loại tâm tình hoảng hốt, bởi lẽ Bạch Dương đang run rẩy kịch liệt khi đôi mắt cứ đăm đăm nhìn về phía trước.
Khói bụi mù trời khiến cậu nhìn không được rõ ràng phía trước có gì mà khiến Bạch Dương bần thần như vậy, không chỉ có cô mà ngay cả Al ngồi phía trên cũng cứng ngắc không thôi.
" Cậu có thể nhắm mắt lại không? Thiếu gia "
" Gì?" Sư Tử nhíu mày không hiểu, thay vì nghe theo lời Al thì cậu lại nhìn theo hướng ánh mắt của Bạch Dương mà tự mình lý giải. Cuộc sống này vốn dĩ chỉ là một trò chơi lừa mình dối người, Sư Tử hiểu, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt lấp ló sau lớp bụi mù xám ngoét kia.
Cùng với cái nhếch mép đầy giễu cợt, chỉ thế thôi cũng khiến đôi mắt cậu mở to hết cỡ.
.
" Kim.. Ngưu?!"
.
" Fu fu fu... Cuối cùng cũng bắt kịp cậu rồi, Sư Tử "
~*~
Tình yêu là thứ tình cảm thất bại, nó vô hình và khó kiểm soát. Nó có thể khiến các ngươi mạnh mẽ nhưng cũng có thể khiến các ngươi thê thảm ngay chỉ trong một khoảnh khắc. Đừng coi trọng nó, bởi vì tình yêu chính là điểm yếu chí mạng nhất có thể dễ dàng gϊếŧ chết một con người.
Từng câu từng chữ mà vị bá tước Louis nói ra, Thiên Bình đều ghi nhớ rất kĩ càng, thế nhưng hắn lại có một suy nghĩ khác xa cha mình, nếu như một kẻ được cho là cường đại bởi vì không có bất kì một yếu điểm nào thì liệu có phải cuộc sống mà kẻ đó có thật sự vô nghĩa hay không? 
Còn Thiên Yết, công khai điểm yếu của mình ra cho người ta thấy, mục đích có khi chính là ngược lại chăng, không những làm cho người ta phải tránh xa người mà mình coi trọng, ngoài ra còn thể hiện sự đáng sợ của bản thân mình. Chẳng phải ông cha ta có câu Nơi nào nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất hay sao?
Bởi vì Thiên Yết rất đáng sợ, thế cho nên những thứ mà y xem là báu vật, trên đời này... có mấy ai dám đụng đến.
Thiên Bình ngồi trên ghế dài đối diện tấm cửa kính, sau khi rời khỏi chỗ của cha mình, y đã rất nhanh mang Thiên Yết trở về nhà khách giao cho Xử Nữ, cô gái đó dù sao cũng là một y tá có tay nghề, đối với đống vết thương ngoài da của Thiên Yết chắc chắn sẽ chẳng có trở ngại gì. Hắn không muốn phiền phức, cho nên tốt hơn hết là đừng dính líu tới bệnh viện, sẽ chẳng vui vẻ gì khi mà đám CIA của London lại hỏi han vì sao em trai hắn lại bị như vậy.
Ngón tay mân mê chiếc nhẫn nơi ngón út, Thiên Bình ngửa đầu ra sau ngước mắt nhìn lên chùm đèn tắt lịm trên trần nha thầm suy nghĩ, nếu như nói tới điểm yếu. Chẳng phải chính hắn cũng.... có hay sao?
Chết tiệt thật, hắn nên làm gì đây khi mà xung quanh có quá nhiều kẻ thù, những tên manh động ấy sẽ không bao giờ bỏ qua bất kì chi tiết nào, đối với hắn mà nói. Cái gọi là điểm chí mạng nòng cốt, tốt nhất là nên xóa sổ đi.
Chùm đèn trang nhã đối diện ánh mắt vàng kim ánh lên từng tia lam quang mờ nhạt, Thiên Bình lần đầu tiên tỏ vẻ khó chịu, cái dáng ngồi cao ngạo hai tay dang ra mệt mỏi đặt ra phía sau thành ghế thường ngày cũng không khiến hắn thấy dễ chịu hơn chút nào, đúng lúc này bên dưới sảnh của nhà khách Hoàng Gia bỗng chốc vang rộn một đống tạp âm xô xát mắng mỏ, đã không vui nay lại còn thêm ồn ào, Thiên Bình đang tính đứng dậy đi xuống nhắc nhở đám người phía dưới vài câu thì điện thoại trong túi đúng lúc mà réo nhặng lên, chắt lưỡi lôi ra, biểu cảm trong đôi mắt của hắn có chút ngưng đọng ngay khi hình ảnh máu me đen ngòm hiển thị trên màn hình điện thoại.
Tuy không có rõ ràng nhưng nó thật sự đã thành công khiến cho hắn dấy lên vài tia phẫn nộ.
Tiếng bước chân vang vọng bên ngoài hành lang, ngay khi Thiên Bình chuẩn bị bước ra ngoài thì điện thoại lại một lần nữa réo lên, một dãy số vô cùng quen thuộc. Hẳn nhiên dãy số của chàng siêu mẫu nổi tiếng thế giới là hắn đã lưu từ rất lâu. Bàn tay siết đến phiếm trắng, Thiên Bình thản nhiên đưa nó đến bên tai.
" Píp " một tiếng, ngay lập tức đầu dây bên kia xuất hiện một tiếng cười nhạo báng đầy châm biếm.
" 200 mét về phía đường sân bay, ta có quà lâu năm dành tặng ngươi đó, Đại thiếu gia à "
RẦM
Cánh cửa phòng bất ngờ bị kẻ nào đó bên ngoài mạnh bạo đẩy ra, Thiên Bình nhíu mày tâm tình đã không tốt nay lại càng thêm tức tối. Mà bên ngoài, cậu trai chỉ vừa mới hôm qua còn phát điên chất vấn hắn không thành thì mục đích tới đây hôm nay có lẽ vẫn vậy.
" Em cần câu trả lời cho một câu hỏi mà em luôn thắc mắc từ lâu lắm rồi ..."
Nhưng lúc này không phải lúc.
Thiên Bình cất điện thoại vào túi, vươn tay khoác vào chiếc áo vest vốn đã dính máu từ ban nãy, thong dong chẳng buồn để ý đến Bảo Bình vì cái gì mà lúc này còn xuất hiện ở đây, hắn cười nhẹ phủi phủi hai cánh tay " Chẳng phải em nên làm tốt nhiệm vụ của ngài bộ trưởng bộ ngoại giao trước đi à, hoặc là ở lại tiếp cận vị công nương xinh đẹp kia cho đến khi cô ta đồng ý..."
" Mười năm trước đã có chuyện gì?"
Bảo Bình đanh mặt tức giận hướng Thiên Bình một bộ ngả ngớn đang bước về phía mình, đôi mắt cùng khuôn miệng kia luôn luôn dễ dàng cong lên theo ý muốn của hắn, để nhìn ra cảm xúc hay suy nghĩ của loại người này quả thật sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.
" Ai cha, anh còn có việc riêng à nha, đêm nay không tiện chơi với em rồi "
Thiên Bình cười cười, bàn tay vươn lên vỗ vai Bảo Bình hai cái, lại không ngờ sẽ bị cậu bóp chặt cổ tay rồi túm lấy cổ áo đẩy mạnh hắn vào cửa một cái mạnh mẽ, cảm giác xương cổ gần như trặc gãy, nhíu một mắt, Thiên Bình cười nhạt vươn tay lên nắm lấy cổ tay Bảo Bình mà cợt nhả
" Tính làm gì vậy hả? anh cũng không phải đàn bà đâu "
" MẸ KIẾP, MƯỜI NĂM TRƯỚC ĐÃ CÓ CHUYỆN GÌ? BENNADIC LÀ AI? RỐT CUỘC THÌ CÁC NGƯƠI ĐÃ LÀM CÁI GÌ???"
Tiếng cãi cọ mạnh mẽ tới nỗi Xử Nữ đang băng bó cho Thiên Yết ở gian trong cũng phải hoảng hốt chạy ra. Lại vô tình nhìn trúng phải cái cảnh chẳng ngờ tới này, hỏi cô nên làm gì đây cơ chứ?
Cúi đầu nhìn Bảo Bình đang nổi trận lôi đình thì Thiên Bình lại chỉ nhếch mép cười mỉa mai. " Chỉ là... một chuyện nhỏ "
BỐP
" Chết tiệt " Bảo Bình giận dữ tung ngay một cú đấm vào mặt anh trai mình, ngay cả gân xanh trên trán cũng đã nổi lên, thế nhưng cậu chưa kịp tung một cước nữa thì ngay lập tức đã bị Thiên Bình chặt ngang cánh tay dùng đầu gối húc thẳng vào bụng cậu khiến cho cậu loạng choạng lui vào trong, còn hắn thì thành công chạy ra ngoài, còn không quên đóng lại cánh cửa, Bảo Bình khuôn mặt vặn vẹo dùng sức đạp bay ổ khóa lao ra ngoài.
Một màn như trong phim khiến cho Xử Nữ đứng cách đó không xa buộc phải hóa đá, cô đang ở cái thế giới nào vậy, điên hết rồi, loạn hết rồi. Thế giới này.
Phát điên hết rồi..!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.