Những tia sáng heo hắt của mùa đông hoang tàn nhẹ nhàng len lỏi qua rèm cửa đang phất phơ vì gió lạnh, lả lơi rơi rụng vào gian phòng ngập tràn mùi vị của tìиɦ ɖu͙ƈ. Trên chiếc giường lớn, Bạch Dương thẫn thờ hướng ánh mắt vô thần nhìn lên phía trần nhà, tròng mắt không hề có một chút tiêu cự vật lí nào, như thể linh hồn đã bị ác quỷ cướp mất, chỉ còn lại một cái xác rỗng tuếch vô vị.
Bạch Dương biết rất rõ, tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, và người đang nằm bên cạnh cô là ai, chỉ là cô không muốn thừa nhận chúng là sự thật, đôi mắt màu bạc vốn dĩ trong vắt nay lại đục ngầu chẳng hiểu lí do, gió lạnh bên ngoài men theo kẽ hở của cánh cửa trôi vào bên trong, lan tỏa khí sương của mùa đông lạnh lẽo ở đất nước dành riêng cho quý tộc thượng lưu, xốc lên một góc chăn, Bạch Dương cứ vậy mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước vào phòng tắm.
Ngơ ngẩn
Lặng lẽ
Đứng trước tấm gương lớn đang phản chiếu hình ảnh của mình, Bạch Dương cuối cùng đã có thể tường tận được thân thể của bản thân có bao nhiêu đáng sợ, thật kinh tởm, cô đờ đẫn cười nhạt, ngón tay run rẩy vươn lên chạm vào từng dấu vết xanh tím trên cổ cùng ngực, bả vai và cánh tay, cô thật dơ bẩn. Tiếng cười lại có dấu hiệu muốn to dần lên, cô lặng yên đứng đó, vươn tay tự động ôm lấy toàn thân của mình, nước mắt từ bên trong đôi con người bạc màu vô thức trào ra, cay đắng xen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-doc-chiem/1020780/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.