Không gian dừng lại, thời gian ngừng trôi.- Thiên..
-Thiên Yết!
..........
Song Tử hơi khó chịu, nhướn mày cao lên thành một loại biểu cảm lạnh lùng, cô khoanh tay trước ngực, khó chịu mà không phải khó chịu, ghét mà cũng không phải là ghét, cũng không hiểu được cô đang nghĩ cái gì...
Song Ngư bước xuống nhẹ nhàng, lúc đi qua có nhìn qua Thiên Yết, cậu ấy ngồi chống cằm, đưa mắt ra khoảng không nào đó, không xác định được, nó vội quay vụt đi.
Không gian lớp học vẫn rất huyên náo, trái ngược hoàn toàn 200% với hai loại biểu cảm kia, bọn chúng cứ xì xào xì xào, không hiểu nổi nói cái gì mà nhiều thế, không biết mức độ tám chuyên nghiệp đã là level bao nhiêu rồi.
-Bảo Bình!
- What? ai cơ? bảo Bình?
Mọi người đều quay đầu 180 độ tìm Bảo Bình, dòm ngó xung quanh với tâm trạng tò mò
Sau ngày hôm đó( hôm dằn mặt trước bãi cỏ, là vụ trước),Bảo Bình đổi chỗ cho Ôn Hạo, trở thành người ngồi bàn cuối, tránh đi sự chú ý.
Nó rụt rè nhìn lại, hai ngón tay bấm vào nhau, rồi kéo từ từ chiếc ghế, đứng dậy, cố gắng để không để người khác nhìn thấy mặt mình.
Nhưng nếu không nhìn thấy mặt mà chỉ thấy lưng đi nữa, bốn mươi sáu con mắt vẫn rất chăm chú, nhìn... cái lưng của Bảo Bình.
Tay bóc vào thùng phiếu, hàng tóc dài phủ kín một bên mặt, có chút lung lay nhỏ bé.
- Song...
Hả? cái gì Song cơ?
- Song Ngư... giọng nói nhỏ bé, có phần rụt rè.
-Hả? vậy là cô ấy ở chung đội với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-cho-to-yeu-cau-them-lan-nua/132029/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.