Chương 11: Bình an 
Đang dập mông, đau muốn chết nhưng trong lúc nguy kịch chẳng ai còn lo mình bị chảy máu hay bị gì nữa, cả bọn phản ứng nhanh ngồi bật dậy, không cần biết đối phương là ai, cứ ra tay mà đánh tới. 
-Bình tĩnh nào! 
Thiên Bình bị va chạm mạnh cũng đang rất đau nhưng trước mặt ông là hai bảo bối a, quên hết đau, định ôm chúng ai ngờ. 
-CHA 
Cả Ngưu và Giải đang huơ loạn xạ nghe thấy giọng nói quen thuộc thì sực tỉnh, đúng là cha của bọn họ, cả hai mừng quýnh, òa lên khóc trong lòng ông. 
-Không sao, đã ổn rồi, các con của ta. 
Thiên ôm hai nhóc tỳ vào lòng vuốt lưng cho chúng, cố an ủi sự sợ hãi của bọn trẻ. 
-Yết, Mã, ôi trời ơi em tôi. 
Bước sau đó là Sư đang đỡ Song, vừa thấy Yết và Mã, Song đã vui biết bao, sáng giờ mất tin tức của bọn trẻ làm cô muốn ngất đi, còn nghe thông báo chúng nó chưa đến nơi trong lòng Song không biết bao nhiêu là suy nghĩ, tượng tưởng. 
-Chị, anh. 
Cả hai người họ không như Giải với Ngưu òa lên khóc, chỉ mỉm cười nhận lấy cái ôm của chị. 
-Các cháu cũng không sao, may quá! 
Ngư sau khi vuốt hai đứa con nín khóc cũng đến xem Tố Nhi và Ngọc Trinh ra sao, đây là con người ta a, có chuyện gì sao mà bà đẻ kịp chớ. 
-Kết, em sao vậy? 
Bảo Bình chạy lại gần, chui vô nhìn chưa kịp vui mừng khi thấy em mình, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-cau-chuyen-cua-chung-ta/2218069/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.