Chương trước
Chương sau
Xử không biết chính mình đã bị nhốt bao nhiêu ngày khi cậu không nhìn thấy được mặt trời a, điều tồi tệ nhất là...

 

“ Ngưu à, cậu ra sao rồi? Chị ơi, mọi người ơi có ai biết mình đang bị nhốt không? “

 

Cậu bất lực ngồi tựa vào tường, Ngọc Trinh đã làm gì cậu mà bây giờ tay chân chẳng có sức lực nào hết, cậu mệt mỏi trườn dài người trên giường.

 

Cạch

 

Bạch Ngọc Trinh đi vào trên tay cầm một sợ dây xích dài, cô không nói không rằng xích lấy hai tay Xử lôi ra ngoài.

 

Cậu rê từng bước mệt mỏi theo sau cô, đây đích thị là một căn cứ ngầm không phải nhà của cô ta, nhìn quanh cậu có thể đoán được chín phần mình đang ở dưới lòng đất a.

 

-Bạch Ngọc Trinh cô đưa tôi đi đâu?

 

Cô quay mặt nhìn cậu, ánh mắt chan chứa nỗi buồn nhìn cậu:

 

-Tôi xin lỗi.

 

Chỉ nhiêu đó thôi, cả đoạn đường còn lại cho dù cậu có hỏi thế nào cô ta vẫn làm như câm điếc, không nghe không trả lời.

 

-Tiểu thư việc cô tới đây được rồi.

 

Tên con trai trước mặt tầm mười tám tuổi, khuôn mặt cứng ngắt, mặc dù chất giọng cậu ta nghe rất bình thản nhưng nếu quan sát kỹ lời nói ấy vô cùng chắt nịch và nguy hiểm.

 

Trinh gật đầu giao Xử cho hắn ta, cậu thì vẫn ngây ngô không biết gì, không có lực chống cự cậu chỉ còn cách thuận theo hắn dẫn đi đâu cậu đi theo đó.

 

Bước vào căn buồn gam màu đen nâu quỷ dị, căn phòng này làm cậu sợ hãi đứng lại không dám vào, hắn ta cảm thấy người sau lưng không đi liền kéo mạnh dây xích, cậu thuận đà té úp mặt xuống đất, trao nụ hôn cho sàn nhà.

 

Bị ba tên đàn ông khác lôi lên chiếc giường bằng da, cột chặt tay, chân, cổ của cậu nằm yên trên giường, ra sức vùng vẫy nhưng hoàn toàn tuyệt vọng.

 

Xử bị trói chặt tâm trạng lại hoảng loạn, rõ ràng mình đang nằm trên một chiếc giường dành cho tù nhân bị ngược đãi a.

 

Và đúng như thế,

 

Một tên bác sĩ nào đó bước vào, hắn ta đeo khẩu trang trắng cùng tông màu với bộ đồ trên người, hắn bước đến nhìn cậu sau đó ra hiệu lệnh cho vài người bước ra ngoài.

 

-Tôi nghĩ mình không cần phải nói nhiều đâu nhỉ? Cậu chịu hợp tác với chúng tôi bảo đảm chuyện này chỉ như kiến cắn thôi.

 

-Thế nào là ki...

 

Chưa nói hết câu miệng đã bị bịt miệng bằng một miếng dây da được thiết kế hợp chung với chiếc giường này.

 

Cậu tức tối, lo sợ theo bản năng sinh tồn cậu giựt nảy mình lên, gồng hết sức đến thoát ra.

 

-Ưm...A...a...a.a..a..

 

Giọng la không rõ ràng lắm nhưng cũng đủ vang dội khắp phòng, Ngọc Trinh đứng bên ngoài cả thân cô rung lên bần bật, cô quỵ gối xuống đất hai tay ôm lấy khuôn mặt tái xanh của mình.

 

Một lúc sau Xử được mang ra hoàn trả cho Trinh, cậu đã ngất được ngồi trên xe lăn, cô run rẩy nắm lấy đôi tay đầy máu của cậu.

 

Mười móng tay đã bị rút sạch, chỉ còn lại lớp da đỏ lòi lõm trong rất đáng sợ, chưa nói đến máu từ nhưng vết thương không ngừng tuôn ra, khuôn mặt cậu trở nên trắng bệch đến dọa người.

 

-Xin lỗi, mình thật sự xin lỗi hức..hức..

 

Ngọc Trinh đẩy chiếc xe lăn trở về phòng, cô thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt, nước mắt không ngừng rơi, hốc mắt đỏ hoe, khó thở quá!

 

Cô đã làm gì vậy chứ?.

 

..............................................................

 

Mã tỉnh dậy thấy mình nằm trên chiếc giường lạ, bên cạnh lại có thứ gì đó rất mềm mại như làn da của con gái, cậu đau đầu nhăn mặt, quay mặt sang làm cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

 

Kết gối đầu trên tay cậu, cô ôm lấy cậu ngủ ngon lành, cậu đưa tay lên nhưng vội vàng hạ xuống. Hình như có gì đó bất ổn.

 

Xốc mạnh tấm chăn cậu kinh hoàng khi cả hai lõa thể nằm cùng nhau trên giường.

 

“Cái quái gì thế này?”

 

Cô chớp mắt tỉnh dậy, thấy cả người mình khỏe hơn được chút rồi, lưa mắt nhìn cậu sau đó đảo mắt nhìn lại mình.

 

Phân tích vấn đề trong năm giây hai mắt cô trợn tròng lên, phản ứng chậm cô la toáng:

 

-Cái tên Mã Mã dâm tặc kiaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

 

Mã cũng không biết thế này là sao a, cậu lấy tấm mềm quýnh quáng quấn lấy cô vì cậu sợ có máy quay đang ghi lại và chính cậu cũng chui vào mềm luôn.

 

-Cậu nghe mình nói đã...

 

Bốp

 

Kết vùng vẫy đấm một cú vô mặt Mã.

 

-Nói cái con khỉ khô, đồ biến thái, Nhân Mã không ngờ bao lâu nay tôi đã nghĩ cậu...

 

Cô vừa nói xong ôm mặt khóc nức nở.

 

Mã ôm cô vào lòng vỗ nhẹ lên tấm lưng mềm mại của cô, cậu từ tốn nói:

 

-Này chúng ta đang bị bắt, chuyện này chắc chắn do bọn chúng dựng nên, với lại cậu còn là con gái mà đúng chứ? Nếu tôi và cậu có làm cái gì tại sao không có máu, cậu lại chẳng hề đau?

 

Kết ngưng thút thít ngẫm nghĩ, đúng là rất logic nha, cô quang sát dưới tấm ga giường đúng là không có vết máu nào hết, bụng dưới cũng có đau đâu. Nhưng...

 

-Huhu nhưng cậu cũng nhìn hết của tôi rồi còn đâu.

 

Mã trả lời nhanh không kịp suy nghĩ:

 

-Cậu cũng thấy của tôi rồi mà.

 

Cả hai nhìn nhau, hình như có cái gì bị thua thiệt thì phải?

 

....................................

 

Nỗi kinh hoàng còn chưa dứt với Ngưu mấy ngày trước, hôm nay một lần nữa tái diễn.

 

Lần này chỉ có Tố Nhi xuất hiện thôi, cô ả cầm chiếc roi da khá dài bước đến bên cô.

 

Cô sợ điếng người lùi vào góc tối lùi mãi cho đến khi tấm lưng bị chặn lại bởi sự lạnh lẽo của bức tường.

 

-Hôm nay chúng ta cùng chơi một trò chơi nhỏ, rất vui.

 

Trương Tố Nhi mặc một bộ đồ đen ôm sát người nhìn như những đứa điếm khiêu dâm, nhếch miệng cười khinh bỉ, ả cầm cây roi da vung tay lên cao.

 

Chát Chát Chát

 

Âm thanh chua chát vang lên, bóng dáng nhỏ nhắn góc tường dùng hai tay ôm lấy đầu, run lên từng đợt đỡ lấy đòn roi.

 

-Aaaaaa...

 

Ngưu la thất thanh, những đợt roi quất xuống in hằn trên làn da trắng không tỳ vết của cô, chúng để lại trên người cô từng vết đỏ dài ứa máu đến ghê tởm.

 

Cô cắn chặt môi dưới đến bật máu, khi không chịu đựng nỗi nữa Ngưu liền ngã quỵ xuống sàn, đau đớn mà bất tỉnh.

 

Tố Nhi quẳng cây roi sang một bên, cô ả lôi Ngưu ra ngoài ánh sáng nhỏ nhoi nơi chiếc bóng đèn nhỏ treo lủng lẳng cố gắng phát ra.

 

Thoát chiếc áo, chiếc quần của Ngưu ra, cô ta nằm đè lên cô.

 

Môi chạm môi, Nhi lấy một cái sex toy có hai đầu dương vật, cô ả một đầu tự đưa nó vào chính mình, đầu còn lại động thân tiến vào bên trong Ngưu.

 

Ngưu đã ngất chẳng biết trời trăng gì nữa, cả thân hình bị đong đưa cùng nhịp thở hổn loạn dâm tà của người phía trên làm người khác nghe mà hận lòng mình không giết oách đi con gái điếm rẻ mạt kia.

 

_Ưm...a...a...a..

 

Tố Nhi liên túc thúc đẩy vào ra trong Ngưu, chính ả lúc này như lâng lâng bay bổng, uốn éo thân mình, khi đạt đến cực khoái ả giải phóng ra ngoài, ưỡn người nằm đè lên cô.

 

Ngưu tội nghiệp nếu biết được chuyện chắc cô sẽ không sống nỗi với nỗi nhục nhã này đâu.

 

-Chính con em đáng chết của mày đã giành lấy người của tao và mày phải gánh hết tấc cả.

 

Cô ả mặt đanh đá, hai hàm răng nghiến chặt lấy nhau, mắt hạnh hung dữ nhìn thiên hạ vô tội mà trút giận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.