Sau khi suy nghĩ Thiên Bình đã quyết định nhờ vả đến tiền bối Dương - Dương Trọng, ông lập tức khởi hành ngay và kết quả làm ông vô cùng thất vọng. 
Tên Dương Trọng ấy ngoài miệng nói xem trọng tình nghĩa nhưng chỉ toàn lời dối trá chẳng mấy câu là thật. 
" Sợ chết thì nói đại đi, lão già vô ơn bội nghĩa " 
Nghĩ thầm, Thiên lo lắng tức giận đi tìm Hạ Nhuẫn Văn, ông ta không chịu đưa lính Thiên sẽ tự mình đi lấy. 
Thế nhưng... 
Hạ Nhuẫn Văn biến mất... 
Lính tinh nhuệ cũng không còn một ai, cuối cùng thì Thiên mới ngộ ra cái gì là mười ngày. Bọn ham sống sợ chết. 
" Chết tiệt " 
.................................................... 
Mã và Kết... 
Bọn họ đang ngồi buột tóc cho nhau nha, chán quá không thể thoát ra ngoài cũng chẳng có trò chơi nào giải trí, vậy thì giết thời gian bằng thắt bím tóc vậy. 
Mã ngồi thắt bím nhỏ nhỏ cho Kết gần nữa cái đầu, đống thun này xin được của người đưa cơm đấy. 
- Mã Mã ơi!!! 
- Sao? 
- Cậu có muốn nghe sự thật tận trong tim tôi không? 
- Muốn chứ. 
- Ừ tôi nói nhé, cậu bốc mùi hôi, lúc nãy còn đánh rắm kinh quá!!! 
-... 
- Mã... 
-... 
- Sao không nói? 
- Haha cậu cũng bốc mùi còn kinh hơn tớ đấy. 
Khịt khịt 
Kết hửi nách mình, một phen mùi tanh chua khó chịu sộc lên mũi a, tắt thở ngay quá!!! 
Cô liền phản xạ tránh xa nách mình không ngừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-cau-chuyen-cua-chung-ta/2218046/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.