Chương trước
Chương sau
Trong lúc chạy với theo Yết, Song Tử không may bị trượt chân lăn vòng xuống bậc thang chỉ tầm năm tấc. Thế nhưng cú ngã đó đã làm cho tất cả mọi người sửng sốt đến đau lòng.

Mọi người đưa cô vào bệnh viện với tình trạng xuất huyết, cả người đổ mồ hôi lạnh không ngừng ôm bụng la toáng lên đầy đau đớn.

- Connnn... tô..iii... co...n... hức hức...

Thiết Yết nắm lấy bàn tay chị ướt đẫm mồ hôi, cô ghim chặt móng tay vào các khớp tay hắn, đau đớn, cô quằn quại, co người không ngừng khóc ngất.

Sư Tử lo đến quáng, anh chết đứng như khúc gỗ, tim đập liên hồi, tay chân đều tê cứng ôm chặt lấy vợ. Như có ai đá xát muối tim anh, khoé mắt cay cay khi nhìn cô như vậy, nếu anh chạy theo thì đâu có chuyện gì, cũng tại tính lơ ngơ.

- Song, em sẽ không sao, con cũng không sao đâu.

Cô lắc đầu, nước mắt tuôn rơi nơi khoé mắt, cô sợ, sợ lắm.

Hai giờ sau.

Títttttt

Đèn hiệu đỏ tắt, bác sĩ cùng vài vị y tá bước ra. Thiên Bình đứng phắt dậy, hấp tấp muốn biết thế nào.

- Con bé thế nào rồi?

- Cô ấy xuất huyết quá nhiều nên còn mê man chưa tỉnh. Và tôi rất lấy làm tiếc đứa bé quá yếu không thể giữ được. Bệnh nhân cần biết khi tỉnh dậy, chỉ đừng làm cô ấy quá sốc.

Sư Tử chắc chắn đã biết chuyện này vì anh từ lúc đưa đến đã chui tọt vào phòng cấp cứu rồi.

Cả đám người như hít phải khí lạnh, hơi thở đứt quãng không thông. Song Ngư đang ngồi cùng Yết, bà hết sức trấn an cậu.

Nhưng...

- Khỉ thật!!! Tất cả đều tại tôi, không, không phải tại tôi, đúng là tên Triệu Phong chết tiệt ấy. Khốn nạn, tao phải giết mày.

Sự thật này làm hắn phát điên, chỉ cần ai đến gần đều có thể trở thành nạn nhân của hắn.

Chạy toan ra ngoài, hắn điên cuồng với cái lối nghĩ phải giết người. Đúng hơn là phải giết chết Phong, sự hiện diện của anh lúc nào cũng đè bẹp đi ánh hào quang nơi hắn đến nỗi Cự Giải, người mà hắn yêu thương không xem như tình một đêm cũng bị hắn cướp đi.

" Có mày sẽ không có tao... Thế giới này chỉ tồn tại một Thiên Yết và kẻ đó là tao không phải mày ".

Hắn trở nên hung bạo, đôi mắt hằn lên từng tia máu, những sợi gân xanh đáng sợ cũng đua nhau ẩn hiện từ mặt, cổ, các cơ bắp của hắn.

Thiên Yết bỏ đi làm mọi người hốt hoảng chập hai đuổi theo, riêng Ngư ở lại chăm sóc Song.

Bạch Dương tâm trạng một lúc một kém đi, em trai sống dở chết dở, người chị cũng như người bạn từ bé của cô giờ sảy thai nằm trên giường bệnh đau đến đứt ruột. Thằng bé Yết thì sốc với thân phận của mình đến phát rồ, chưa tính đến lúc Mã Mã biết được cái gia đình hạnh phúc bao năm qua là của người khác, cậu chỉ may mắn được hưởng tình thương đó thôi. Thì sẽ ra sao đây?.

Thật sự loạn hết rồi.

Thiên Yết chẳng thèm nghe lời ai hết cứ chạy về phía trước trên chiếc moto yêu quý của hắn, tăng hết ga hắn như lao vào cõi chết, chiếc xe cứ lao với vận tốc xé gió đến rát mặt nhưng hắn chẳng quan tâm.

Tất nhiên hắn sẽ dừng lại thôi vì bây giờ đang ở Mỹ nha, trở về nước cũng mất mấy tiếng chưa kể biết bọn chúng nơi đâu mà tìm, chắc khác nào mò kim đáy biển chứ. Dò GPS cũng chẳng thấy tung tích toàn bị nhiễu sóng làm cho thiết bị của hắn cứ kêu rè rè, nhức đầu.

Bảo Bình may mắn thay đuổi theo kịp khi hắn dừng lại cạnh một bãi đất trống, cứ giữ nguyên tư thế ngồi trên xe cứ như đang suy tư điều gì đó.

- Yết?.

Anh bước đến gần đặt tay lên vai hắn.

- Buông ra, tôi không phải Yết.

Hắn hất tay anh ra, bực tức hắn nạt lớn, chuẩn bị rồ ga nhưng bị anh chắn lại, giọng nài nỉ:

- Xin em đấy Yết, em không cần phải như thế này đâu, đúng là chị em đã sai nhưng điều đó để tốt cho toàn cục mà.

- Tốt? Các người có nghĩ đến cảm nhận của tôi không mà tốt cho toàn cục.

- Đôi lúc muốn bảo toàn phải làm tổn thương một vài người.

- Ồ, vậy sao? Tôi không thích nhún vào trò chơi của mấy người nên làm ơn tránh ra.

- Yết à, chị em đang gặp chuyện lúc này em cần nhất là bên cô ấy.

- Hãy kêu thằng em yêu quý Phong, à không Yết kia trở về lo cho chị ta đi.

Hắn rồ ga lượn qua người anh một cách điệu nghệ, một lần nữa hắn lại cùng tử thần chơi trò chơi tốc độ, vặn hết ga hắn chỉ biết lao đầu vào đường cao tốc.

" Triệu Phong, tao muốn xé nát mày, mày không nên được tồn tại ".

Thiên Yết từ khi nào đã trở nên như thế này, có ai biết được không?.

.........

Lúc Giải tỉnh dậy đã thấy mình bị một sợi dây xích trói chặt hai chân cô vào thành giường, cả người ê ẩm, mát mẻ. Tốc tấm mềm lên, ô, chẳng mặc cái chi hết, hoàn toàn thỏa thân nha.

- Khốn khiếp, Triệu Phong anh ra đây cho tôi.

Cô hét lớn cả người lao ra cửa nhưng sợi xích không cho phép nên bị giựt ngược lại ngã sõng soài dưới sàn trong tư thế chụp ếch tuyệt đẹp.

Anh bước vào, mang theo mâm cơm thơm phức, ngó lên giường không thấy bóng dáng đâu hết, anh lưa mắt nhìn xung quanh đến khi có bàn tay chụp lấy ống quần anh, anh mới giựt mình nhìn xuống.

Buồn cười, Phong đặt mâm cơm sang một bên đỡ Giải ngồi dậy không quên trêu chọc:

- Em có sở thích mới nhỉ? Không muốn nằm giường mà muốn hôn sàn à?.

Cự Giải đang ê mặt nên chưa chơi lại anh được, đến một chốc tâm tình đã bình thường lại, cô hét vào mặt anh vẻ giận dữ:

- Anh đã làm gì tôi, thả tôi ra.

Triệu Phong cười gian, lắc đầu, đem cơm đến cho cô:

- Ăn đi, anh không thể để em đánh anh nữa.

Cô điên loạn xô anh ra, mâm cơm cũng vì thế bị hất văng ra xa, đồ ăn văng tung tóe. Triệu Phong không giận người lại còn cuối người ôm chặt lấy Giải để cô bình tĩnh lại, anh biết cô đang giận dữ cỡ nào mà.

- Buông ra, khốn khiếp, anh thả tôi ra, tôi nhìn anh đã thấy mắc ói rồi, làm ơn đừng chạm vào tôi dơ bẩn quá, tôi yêu Yết không hề yêu anh nên đừng tự tiện đụng vào người tôi nữa.

Đúng là nhà cua, giận quá hóa ngu, nói những lời không thèm suy nghĩ hay uốn lưỡi chín lần, những lời này lập tức làm cho vẻ mặt Phong trở nên đen như lông quạ, hàn khí bắt đầu phát huy.

Đè cô xuống giường, anh hôn ngấu nghiến đôi môi cô, đến khi buông ra nó đã sưng húp, không còn nhẹ nhàng như những ngày qua, không còn dạo đầu êm ái. Anh rút vào nó một cách mạnh bạo, bao nhiêu chịu đựng tức tối đều xả ra hết, anh mạnh bạo tấn công vào huyệt đạo bé nhỏ làm cô đau đớn cấu nát lưng anh, nước mắt ứa chảy dài nơi khóe mắt.

- Đau quá, huhu... Phong chết tiệt thả em ra... đau ....

Triệu Phong như bức đến mù mịt lý trí cả người không ngừng lại mà còn nhanh hơn, mạnh hơn và tới tấp hơn.

Đến khi đạt đến đỉnh của sự sung sướng hai bàn tay anh bóp chặt cổ Giải, gồng mình giải phóng tất cả, lấp đầy trong miệng cô.

Buông cô ra anh đứng phắt dậy, đôi mắt nổi lên sự tức giận, nghiến răng kèn kẹt anh cảnh cáo:

- Từ bây giờ em là của tôi, nếu còn nói những lời như lúc nãy đừng trách tôi làm gì em.

Bỏ đi vào nhà tắm, nước từ vòi sen bắt đầu tuôn rơi.

Giải co người đau lòng trên giường, cả người không còn nguyên vẹn, những vết xanh tím đầy người, chiếc cổ thon dài hằn lên mười dấu tay. 

Cô khóc, trước giờ cô luôn nghĩ mình chỉ khóc vì Yết nhưng bây giờ cô mới biết, người nào cô yêu thương cũng có thể làm cô khóc.

- Hức ... hức....

Triệu Phong, người mà cô cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ để cô phải chịu cảm tan nát cõi lòng nhưng cô đã sai.

" Tại sao? Tại sao chứ? ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.