Tiếng súng vang lên cùng cái âm thanh ù ù, những thứ xung quanh bắt đầu trở nên ảm đạm kể cả con người cũng nhợt nhạt không kém. Tiếng nói bị nghẹn ở cổ họng, không bất cứ âm thanh nào phát ra ngoài tiếng thút thít, tia nắng lấp lánh mang theo một luồn sáng chiếu rọi lên mi mắt X.
Bóng dáng mờ ảo của Trinh hiện ra, cô tươi cười tinh nghịch, thân người bay lơ lửng đưa tay về phía X, bà chìa tay nắm lấy hình bóng Trinh, cô không nói chỉ mỉm cười đầy yêu thương, vuốt lên mi mắt X Trinh nhìn xoáy vào tâm hồn đang nghẹo ngào của bà.
- Mẹ nhớ con, Ngọc Trinh à!.
Trinh gật đầu, đặt tay mình lên má bà, ấm áp quá, X nghiêng mặt cho lòng bàn tay con gái áp sát hơn, hai hàng lệ chảy dài. Bà vươn tay vuốt lên từng sợi tóc đen huyền bay tán loạn trong gió. Âm thanh, hình ảnh đều mờ nhạt, vươn tới bà cố nắm lấy Ngọc Trinh nhưng vô vọng, cô đã hòa vào làn gió tan biến giữa trời xanh.
Bịch
Tiếng ngã nặng trịch của ai đó vang lên, Kết mở to mắt kinh ngạc trong tích tắc cô ngã xuống ngắm nghiền đôi mắt.
Bảo từ sau lưng X chạy đến đỡ lấy Kết, Song la toán lên nức nở đỡ lấy Mã thân đầy máu trong lòng, tay chân cô huơ loạn xạ, mi mắt hoen đỏ. Thiên Bình vẫn đứng yên nhìn chiếc bóng điệp viên X ngã xuống đất, họng súng còn tỏa ra một làn khói nhẹ, ông không cố ý bắn bà ta đâu chỉ tại lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-cau-chuyen-cua-chung-ta/2218021/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.