Đây, quà đền bù cho mọi người =)))
----------------------------------
Song Ngư muốn hỏi nhưng lại có một điều gì đó thôi thúc cô không nên đả động tới, nếu người ta muốn, tự khắc người ta sẽ mở miệng.
Điều Thiên Bình nghĩ không đơn giản chỉ là từ chối, cô lo sợ một ngày nào đó, chỉ là nếu thôi, lỡ như Song Tử thật sự để ý đến Song Ngư thì sẽ thế nào.
Một người luôn được cho là kẻ khốn nạn, một người lại được cho là kẻ giả tạo, hai kẻ đó kết hợp, liệu có thể lấp đầy chỗ trống cho nhau, liệu có thể đi đến thiên trường địa cửu?!
Ngay từ lúc bắt đầu, nếu như không có Song Tử, có lẽ Thiên Bình đã không phải khó chịu thế này. Nhưng nếu cũng chỉ là nếu mà thôi, mọi thứ đã xảy ra mà không ai biết trước được.
Người biết tất cả, Bạch Dương và Xử Nữ, đang đứng trơ ra đó, không thể làm gì, cảm thấy thông cảm thay chứ chưa thể đau lòng và thấu hiểu thay.
Ngày hôm đó ra về, cả xe đều im lặng, không ai nói với nhau câu nào.
Điện thoại đổ chuông, là của Nhân Mã. Nhân Mã ngượng nghịu đưa tay gãi đầu, nhấc máy nói nhỏ: “Ai vậy?” Trong giọng nói rất tức giận.
“Em thật là vô tâm!” Đầu dây bên kia nghe ra rất vui vẻ.
Nhân Mã đưa điện thoại ra xa nhìn vào màn hình rồi ngay lập tức đưa lên tay lại: “Anh... anh hai“.
“Thế nào? Giờ mới nhận ra anh sao?“.
“Anh đừng đùa nữa!“.
Bên kia cười nham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-binh-thuong-hay-ki-la/2394827/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.