Mưa rơi xuống, một lúc một to, những giọt mưa nhanh chóng thấm ướt hai vai của Bảo nhi.
-"Sư Tử, cậu mở cửa nhanh mưa rồi!" Bảo nhi càng đập cửa mạnh hơn nhưng hình như bên trong không có động tĩnh gì.
-"..." Sư Tử mặc kệ tiếng đập cửa của Bảo nhi.
-"Sư à? Làm ơn mở cửa cho tôi, mưa lớn lắm đó!" Bảo nhi đập cửa càng ngày càng mạnh hơn.
-"Cậu ngủ ở ngoài đi!" Một cách ngắn gọn nhất, Sư Tử nói rồi không nói gì thêm nữa.
-"....." Bảo nhi thấm lạnh vì nước mưa nên không trả lời.
1s.... 2s.......3s...................1min.........2min.....3min. Im lặng.
-"Bảo bình!" Sư Tử không thấy cô la hét gì thì lo lắng.
-"Bảo Bình, cậu còn ở đó không? Trả lời đi!" Sư Tử bật dậy lấy chìa khóa định mở cửa.
-"Bảo Bình, cậu đừng cố im lặng! Tôi không trúng bẫy của cậu đâu!" Sư Tử nói vậy nhưng tay vẫn cầm lấy chìa mở khóa, thao tác nhanh nhẹn mở cửa cảnh tượng hiện ra trong mắt anh là mái tóc tím ướt đẫm, Bảo bình dựa vào tường mắt nhắm nghiền.
-"Bảo Bình! Cậu sao vậy?" Sư Tử lo lắng bế Bảo vào trong nhà, đóng cửa, then chốt đàng hoàng rồi lấy khăn mặt lau mặt cho cô.
-"Uề! Ble.... lala! Ha ha!" Bảo nhi bật dậy làm mặt cười trêu Sư Tử.
-"Cậu?!" Sư Tử hoảng hồn.
-"Xem cậu lo lắng kìa! Ứ ừ, mắc lừa rồi, là mắc lừa rồi, Sư Tử ăn lừa to!" Bảo nhi ca bài ca chơi khăm, ánh mắt cô tinh nghịch, cô đứng trên giường nhảy nhót, rồi ngồi thụp xuống cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-ben-anh-em-nhe/2247520/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.