- Đừng bỏ em lại một mình! Em xin anh đấy! Làm ơn mà!!!
Tiếng hét nhỏ bé hòa lẫn vào tiếng nấc nghẹn, rồi vụt tan giữa cánh rừng bao la.
Bước chân Jav chạy thật nhanh qua khỏi những tán thông dầu rậm rạp. Nó cố gắng bịt chặt hai tai lại để trái tim không nghe thấy thứ âm thanh đau xót kia.
Jav cứ chạy mãi.
Chạy mãi.
Cho đến khi nó nhìn thấy lại thằng bạn thân của nó. Fato vẫn còn đứng đợi Jav ở bìa rừng.
- Sao lâu thế? Mày đưa nó đi xa lắm à?
Thằng mập khịt mũi hỏi.
- Không xa lắm… nhưng không quá gần để nó có thể tự về… Sẽ ổn chứ?
Jav vừa thở hổn hển vừa đáp.
- Có phải hốc cây bọn mình hay chơi trận giả không?
- Ừ. Tao chỉ biết mỗi chỗ đó.
- Được rồi. Vậy về thôi!
- Không ở lại chờ à? Tao sợ…
- Đừng lo! Bây giờ vẫn còn là buổi trưa mà, ăn xong bữa rồi quay lại cũng được.
Fato nói rồi liền chạy biến đi mất, chỉ còn lại mỗi Jav với nỗi lo lắng thấp thỏm trong lòng.
Nó đi được vài bước là lại quay đầu nhìn. Nó không muốn về nhà, nhưng cũng không thể cứ đừng bần thần mãi ở chỗ này. Vì lỡ như có ai đó nhìn thấy thì kế hoạch sẽ đổ bể hết cả.
Sau một hồi băn khoăn, cuối cùng Jav cũng chọn một gốc cây to ở vườn hoa oppy cạnh bìa rừng để ngồi đợi. Nhưng tiếng rì rào của rặng cây lại khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chiec-long-vu/2919737/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.