Suốt nhiều ngày tiếp theo, mỗi ngày trôi qua lại có thêm nhiều người trong thị trấn được đưa đến khu cách ly vì nhiễm bệnh. Dù rằng số dược liệu mà các y sĩ mang đến từ Regan rõ ràng đã có tác dụng và giúp những người bệnh trẻ tuổi có diễn tiến khá hơn, nhưng chẳng hiểu sao vẫn có nhiều người trở nặng thêm chứ không hề thuyên giảm. Và hơn nữa, dịch vẫn cứ lan rộng dù các biện pháp cách ly đã được siết chặt, khi người trong thị trấn không được đi ra ngoài và các xe vận chuyển hàng cũng không được trực tiếp đến thị trấn.
Thời gian thấm thoát trôi qua cho đến khi chỉ còn vài ngày nữa là hết mùa solu.
Trong một buổi trưa nóng nực, khi Jav đang thu dọn đống quần áo bẩn của bệnh nhân, nó đã tình cờ bắt gặp hai người đàn ông đang thì thầm to nhỏ bên trong kho chứa vật dụng. Hai người này hình như chỉ vừa mới chuyển đến đây vào sáng nay, vì Jav ngửi thấy mùi gỉ sắt vẫn còn nồng nặc trên người họ.
- Chán chết được! Cứ tưởng ra ngoài này sẽ được ăn uống ngon lành mà không cần làm việc, có ngờ đâu đồ ăn lại dở tệ vậy chứ!
Một gã trung niên cằn nhằn với cái miệng đầy râu ria.
- Ừ, chán chết được! Nghe đâu đó là món súp opun của ngài Miseri. Mấy y sĩ nói món đó thanh đạm mà còn tốt cho dưỡng bệnh nữa.
Một gã khác có mắt xếch vừa nốc rượu vừa nói.
- Gì chứ? Không phải họ đã nói không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chiec-long-vu/2919731/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.