Rồi bỗng nhiên, Jav thấy cái thân thể yếu ớt dưới sàn động đậy. Ông Viện trưởng đẩy một tập da dê lớn về phía nó, và cố dùng những hơi thở cuối cùng để van xin:
- Làm ơn… cậu không cứu tôi cũng được… nhưng hãy mang tập tài liệu này ra ngoài, nó là đống tư liệu cuối cùng của hôm nay mà tôi chưa xem… Ngôi làng của cậu… tôi thật sự xin lỗi…
Không một âm thanh nào phát ra nữa. Viện trưởng đã hoàn toàn bất tỉnh.
Jav cúi người nhặt tập tài liệu dưới đất lên, rồi nhìn chăm chú vào người đàn ông đang nằm bất động trên sàn.
“Xin lỗi sao? Xin lỗi thì cũng đâu làm người chết sống lại được. Tất cả là do sự lười biếng của ông ta. Hãy để ông ta chết đi.”
Không giống bọn người chỉ biết than trách số phận về sự bất hạnh của mình, Jav có thể là người nóng tính và tàn nhẫn, nhưng tuyệt nhiên không phải kiểu người sẽ thù ghét ai một cách vô cớ, hay sẽ tùy ý quy chụp bất hạnh của bản thân là do lỗi lầm của một ai.
“Lửa là cơn thịnh nộ của Ác quỷ. Cứ để nó mặc sức chơi đùa đi. Bọn chúng không đáng sống.”
Vì ta đã không thể cứu được gia đình mình, nên ta không muốn họ sẽ phải giống như ta. Vì chính nhờ những con người này, ta mới có được những đoạn hồi ức quý giá cùng người thân. Và cũng bởi vì, dù tốt hay xấu, chính họ đã góp phần tạo nên cuộc đời của ta.
“Thật yếu đuối làm sao. Ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chiec-long-vu/2919710/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.