"Anh mà còn dám lén uống cà phê, sau này chỉ có thể ở nhà chăm hoa nuôi chim."
Giang Nhất cau mày khi nghe thấy giọng điệu bá đạo của Yến Nam Sâm: "Em dám?"
Yến Nam Sâm từng bước lại gần: "Anh có thể thử xem em có dám hay không."
Giang Nhất vẫn cứng đầu, nhưng lại bị cảm giác áp bách doạ lùi về sau một bước: "Vậy anh sẽ chạy."
"Lần này anh trốn không thoát được đâu." Yến Nam Sâm thoáng nhìn thấy chậu cây phía sau Giang Nhất, hắn nhanh tay ôm lấy eo anh kéo ra xa, rồi ghé sát tai anh thì thầm: "Mấy ngày nữa anh sẽ được cấy một con chip siêu trí nhớ, để coi anh còn định chạy thế nào, muốn bay ra sao."
Giang Nhất giật mình tránh khỏi hắn, nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của đối phương: "Theo nguyên tắc cái này dựa trên tinh thần tự nguyện, vậy nên anh từ chối."
Con chip siêu trí nhớ có hệ thống định vị, vậy thì anh không thể nào chạy thoát được.
Anh đã lớn bằng này rồi, đâu phải trẻ con dễ đi lạc nữa, 5 năm qua ở nước ngoài vẫn rất tốt, ở trong nước lại càng an toàn hơn, nên không cần cái con chip siêu trí nhớ này.
Yến Nam Sâm nghe ra giọng điệu kháng cự trong giọng nói Giang Nhất, hắn cười nói: "Điều tra dân số của năm nay sẽ bao gồm kiểm tra xem đã cấy chip chưa, nếu chưa thì anh sẽ trở thành người vô gia cư, 5 năm nay dự án chip siêu trí nhớ do Tập đoàn Ngân Hà cùng hợp tác và phát triển được phổ cập rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1122-dieu-dieu-tho/5046301/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.