Giang Nhất đối diện với biểu cảm kinh ngạc của Yến Nam Sâm, nhận ra bản thân đã để lộ cảm xúc, anh liền kìm nén sự dao động, dùng mu bàn tay lạnh nhạt lau đi nước mắt, như thể người vừa khóc khi nãy không phải là mình.
"Tôi về khách sạn đây."
Nói xong anh gạt tay Yến Nam Sâm ra, hất chiếc chăn mỏng đang phủ trên vai xuống.
Chiếc chăn rơi xuống đất, lại vô tình bị Yến Nam Sâm giẫm lên.
Không hiểu sao Giang Nhất lại ghi nhớ rõ hành động này, như thể ký ức nào đó chợt ùa về, anh khẽ nhếch môi cười nhạt, không rõ là giễu cợt hay cay đắng.
"Nhất Nhất!" Yến Nam Sâm nhanh chóng túm lấy cổ tay Giang Nhất khi thấy anh định rời đi: "Nói cho em biết đi, năm năm qua anh đã sống thế nào? Có phải đã chịu nhiều tủi thân lắm không?"
Hình ảnh Giang Nhất khóc ướt cả mặt cứ quanh quẩn trong tâm trí hắn. Đã năm năm trôi qua, thế mà vừa gặp lại, người kia đã khóc đến như vậy. Điều đó có phải chứng tỏ trong lòng Giang Nhất vẫn có hắn không? Nếu không sao lại đau lòng đến thế?
Giang Nhất nhíu mày, bây giờ anh hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của Yến Nam Sâm. Năm năm qua đã khiến anh hoàn toàn trở thành một Omega yếu ớt: "Buông tay."
"Em không buông." Yến Nam Sâm nghĩ thầm, cuối cùng hắn cũng gặp lại được Giang Nhất, làm sao có thể dễ dàng để anh rời đi. Hắn vừa định bước lên một bước thì bỗng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo băng giá của Giang Nhất.
"Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1122-dieu-dieu-tho/5046286/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.