Trong căn phòng trẻ em ngập tràn phong cách công chúa, Giang Niệm Kiều đang ngồi trên thảm chơi với búp bê Barbie bác cả tặng, giọng nói non nớt tự biên tự diễn.
"Ba lớn à, ba phải xin lỗi ba nhỏ biết không, như vậy ba con mới không lén trốn đi khóc." Bé chỉ vào con búp bê đầu trọc chưa được đội tóc giả, nghiêm túc dạy bảo.
"Ba lớn nói: Ừm, được, bà xã, anh sai rồi, em tha thứ cho anh nhé."
"Ba nhỏ nói: Không được, tôi sẽ không tha thứ cho anh."
Giang Niệm Kiều vừa diễn vừa nói, nhưng càng nói lại càng không diễn tiếp được nữa. Bé úp mặt xuống chiếc gối ôm hình công chúa Elsa, buồn bã khóc nấc lên từng tiếng nhỏ: "...Mặc dù biết là do ba lớn làm sai nên ba nhỏ không cần nữa, nhưng mà... Kiều Kiều cũng muốn được ba lớn ôm một cái, Kiều Kiều chưa bao giờ được ôm cả, các bạn nhỏ khác ngày nào cũng được ôm hết á..."
Bé không dám khóc quá to, chỉ có thể nức nở khe khẽ.
Giang Nhất đứng ngoài cửa phòng bỗng chốc đỏ hoe mắt. Hình như đây là lần đầu tiên anh nghe Kiều Kiều nói những lời như vậy, trước giờ con bé chưa từng nhắc đến ba lớn, anh cũng nghĩ rằng trong cuộc sống của hai ba con, Kiều Kiều đã có một tuổi thơ đầy đủ rồi, dù không có ba lớn nhưng vẫn còn bác cả ở bên.
Hóa ra con vẫn luôn nhớ đến ba lớn sao? Chưa từng gặp mặt mà vẫn có thể nhớ như vậy ư?
Sau đó, anh lại nghĩ đến câu nói Kiều Kiều lặp đi lặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1122-dieu-dieu-tho/5046284/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.