Vạn cây rừng nối nhau, suối nước róc rách trong Sơn Thủy cốc hoà cùng màu xanh bát ngát của những thảm cỏ, hoa tươi như gấm, xa xa là thác nước như dải Ngân Hà vuột khỏi chín tầng mây mà treo ngược xuống, tạo nên từng màn sương trắng. Nơi sơn thanh thuỷ tú này thật sự rất yên bình.
Tuy rằng một tháng nay Tô Tinh đã quen với những cảnh tượng như trong thơ ca của Lương Sơn đại lục, nhưng nhìn khung cảnh này vẫn nhịn không được mà dừng chân ngắm nhìn thật lâu.
- Công tử xem đến choáng váng rồi sao?
Tống Lộ trêu đùa.
Tô Tinh nhún nhún vai.
Đi dọc theo con đường nhỏ không bao lâu liền thấy một cái gò đất nổi lên, có bốn người đang nghị luận ở gần đó.
Càng đến gần, thanh âm nói chuyện của bọn họ cũng rõ ràng hơn.
- Mẹ nó, thật sự là một chuyến đi vô ích, phế tích này thì có tâm pháp chó má gì chứ.
- Đã sớm cảnh cáo ngươi không nên tin tưởng mấy cái vật trong truyền thuyết kia rồi, mấy trăm năm đã trôi qua thì còn có cái vật gì còn có thể đợi ngươi đến để phát hiện đây?
- Con bà nó.
Nhìn đoàn người Tô Tinh đang đến, bốn người kia cũng dừng thảo luận, trao đổi ánh mắt với nhau. Tô Tinh đánh giá những người này, ba nam một nữ, đều là tu sĩ có tinh lực, tu vi ít nhất đều đạt Tinh Trần trung kỳ, trong đó có một đạo sĩ cầm một cây phất trần nhìn qua có thể thấy là người có tu vi cao nhất trong bốn người, mơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/108-tinh-thieu-nu-luong-son/1526423/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.