Ta tự vấn lòng miệt đế vương
Thường tư tỷ muội từng làm bạn
Ngày khác bái phỏng kình thiên sơn
Định diệt trò cười ngàn năm kia
Chữ viết Phượng hoàng bay lượn mỹ nữ trâm hoa. Thoạt nhìn thấy bút tích là của một tiểu thư khuê các.
-Kình Thiên sơn chính là chỉ nữ Lương Sơn? Định diệt trò cười ngàn năm…
Tô Tinh cảm thấy bút pháp của cô nương này thật khí phách. Ngàn năm trò cười hay là chỉ nghìn năm qua Đấu Tinh? Phía dưới đề chữ Tống, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến một người nào đó.
Vũ Tư U mắt híp lại, chăm chú nhìn đoạn thơ thất tuyệt im lặng không nói gì.
-Khách quan, khối Ngọc Thạch này chuyên đề thi từ, chỉ cần một lượng hoàng kim, quý khách có muốn hay không lưu lại mỹ danh thiên cổ?
Tiểu nhị tiến lên cười nói.
-Ai viết vậy?
Vũ Tư U vẻ mặt không một chút thay đổi hỏi.
-Ách. Đây là một vị cô nương viết.
Tiểu nhị nói:
-Đã là chuyện của nửa năm trước rồi.
-Cô nương ấy trông như thế nào?
Tô Tinh cũng hỏi.
Tiểu nhị lộ ra một vẻ mặt tán thưởng.
-Đẹp, thực sự là rất đẹp, giống như người ở trong tranh vậy. Đúng rồi, lúc ấy còn có một vị công tử ngọc thụ lâm phong cũng vì thế viết ra một bài thơ.
Tên tiểu nhị chỉ vào phía dưới.
Bên trên viết.
Tam hoàng ngũ đế tầm vị ương,
Văn nữ phinh đình tái tuyết sương.
Đại mi tự yên thanh sơn sắc,
Hàm kiều tế ngữ mãn đình phương.
Dạ lý vọng nguyệt không trường thán,
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan.
Nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/108-thieu-nu-luong-son/1584725/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.