Phi kiếm của Tô Tinh thật sự quá nhanh, tất cả mọi người chưa kịp có phản ứng nào khác thì gã nam nhân mặt đen đã kêu lên một tiếng thảm thiết. Nhưng Tô Tinh cũng không có ý muốn thịt gã ta. Ánh mắt của gã nam tử mặt đen nhìn chằm chằm thanh phi kiếm, mặt mũi trắng bệch. Nhưng dù sao gã cũng là Tinh Vân hậu kỳ, tự nhiên không muốn chấp nhận sợ hãi Tô Tinh liền cố gắng cười lớn: "Thế nào, một tên nam nhân được dùng như một món đồ của Liên Tâm muội muội thì chẳng biết người ẻo lả là ai à?" "Đầu óc của ngươi chắc đã bị mối ăn rồi sao? Tên ngươi là gì?" Tô Tinh lãnh đạm hỏi. "Tại hạ Chu Báo!" Nam nhân ngạo nghễ nói. "A, chẵng lẽ bởi vì ngươi kêu là Chu Báo nên mới ngu như thế? Ngươi là một súc sinh sao?" Tô Tinh cười lớn. Phốc!!! Đến người lãnh đạm như Đường Liên Tâm khi nghe xong lời nói của Tô Tinh cũng không nhịn được phải nở nụ cười. Một nụ cười khuynh thành khiến cả đám nam nhân ngơ ngẩn. Tô Tinh nhìn thấy nụ cười của nàng thì không khỏi than thở, đúng là phong tình mà, cũng khó trách bọn đàn ông này lại ghen tị như thế. Nói thực ra, khi Liên Tâm cười lên như thế hắn mới có cảm giác Đường Liên Tâm đích thực là một nữ nhân. Tô Tinh bị ý tưởng của mình dọa một trận, vội vàng trấn định tinh thần. Chu Báo bị Tô Tinh sỉ nhục mà run rẩy cả người không nói được lời nào, biểu tình khó coi đến cực điểm. Lúc này, những tên đệ tử của Hỏa Vân Phong liền lên tiếng. Truyện được copy tại truyentop.net "Ngươi… Nhanh buông ra!" "Đừng tưởng có thể bái làm môn hạ của Cư Nguyệt sư cô là có thể vênh váo tự đắc!" "Chúng ta dù nói thế nào cũng là sư huynh của ngươi, nhanh buông kiếm rồi cúi đầu nhận lỗi ngay!" Các tên đệ tử đều có tu vi tinh vân kỳ, lại ỷ vào số đông nên chẳng e dè gì nhiều. "Hừ!!! Muốn ta nhận lỗi? Đừng mơ." Tô Tinh từ chối thẳng. Chu Báo nhân cơ hội đó mở miệng mắng to: "Các huynh đệ làm chứng cho ta, tên gia hỏa này mục vô huynh trưởng phải cho hắn một cái giáo huấn, sau này ở trong môn phái phải biết tôn sư trọng đạo." Chúng đệ tử Hỏa Vân Phong giận dữ, lập tức bấm tay niệm thần chú. Tô Tinh hừ lạnh một tiếng rồi nhìn lướt qua mấy chục thanh phi kiếm ở trong Tàng Kiếm Các, ngón tay bấm nhẹ pháp quyết, những thanh phi kiếm đang giắt trên tường như có linh tính cùng bắn ra ngoài hướng tới chỗ đám đệ tử Hỏa Vân Phong. Mấy tên đệ tử Hỏa Vân Phong vừa thấy thì sợ tới mức hồn bất phụ thể. Có thể thao túng mấy chục thanh phi kiếm cũng không phải là thần thông kiếm quyết mà hoàn toàn dựa vào thần niệm. Tay phải Tô Tinh vung lên, mười thanh phi kiếm tựa như một cái roi quật thẳng xuống bọn chúng. Đệ tử Hỏa Vân Phong cuống quít chạy trốn, tiếng kêu la vang lên liên tục, một ít tên muốn dùng phi kiếm nhưng thần niệm căn bản chưa kịp triển khai thì đã bị đánh tới choáng váng. Vì thế, trong Tàng Kinh Các diễn ra một màn kì dị. Hai tay Tô Tinh điều khiển mấy chục thanh phi kiếm không ngừng loạn vũ, cả đám đệ tử thì chật vật không thôi, cả đám chạy trối chết. Lúc này, những đệ tử của các núi khác nghe thấy động tĩnh cũng vây quanh đi tới, nhìn thấy một màn trước mắt đều cảm thấy cực kì khiếp sợ. Tứ Pháp Môn từ khi nào xuất hiện một tên tinh vân tu sĩ cường đại như thế này? Bỗng… "Dám khi nhục đệ tử Hỏa Vân Phong ta, muốn chết!" Bên cạnh chợt truyền đến một tiếng quát lớn. Một vầng lửa bỏng rát phá không phóng thẳng tới chỗ Tô Tinh. Tô Tinh vung tay lên, hơn thanh phi kiếm nhịp nhàng quay lại tạo thành một cái kiếm thuẫn chắn trước người. Bởi vì không phải kiếm quyết điều khiển nên một màn hoa lệ của kiếm thuẫn dễ dàng bị chọc thủng, hơn mười thanh phi kiếm bị đánh cho xơ xác. Lấy thần niệm để tạo thành một loại kiếm trận thì hết sức miễn cưỡng, uy lực không cao. Kiếm thuẫn vừa vỡ thì biến thành một đống sắt vụn không hề có linh tính, thế nhưng cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ cản phá đòn đánh lén. Đòn thứ hai không hề chậm trễ nhào tới, một âm thanh gào thét xé toạt không khí tựa như tiếng long ngâm chọc thẳng vào tai của những người đứng xem. Một roi vụt xuống đánh nát toàn bộ số phi kiếm còn lại, khí thế quả nhiên hung mãnh tới cực điểm. Người vừa ra tay là một thiếu nữ tóc đen, một thân nhuyễn giáp màu đỏ chói, dáng người thon thả. Dung mạo nàng bế nguyệt tu hoa, nhưng đôi mắt lại ánh lên từng tia sát khí khiến cho cảnh đẹp bị hủy hoại vài phần. "Tên cuồng đồ lớn mật, không ngờ dám khi nhục đệ tử Hỏa Vân Phong, đi tìm chết đi!" Thiếu nữ nóng như lửa quát to, trường tiên đỏ đậm trên tay nàng chợt động phá không bắn tới Tô Tinh. Tô Tinh không hề để ý lách người dễ dàng tránh thoát một kích, rồi phi thân về phía trước. Thiếu nữ vội vàng lui lại, trường tiên nhanh chóng được thu hồi, hình thành thế phòng ngự. Trường tiên vù vù rung động, liệt diễm bốc lên, tựa như một con du long quấn quanh thân của nàng ta, hòng làm cho Tô Tinh kiêng kị không áp sát được, xem ra võ nghệ của nàng cũng không tồi. Tô Tinh bị bức phải lui lại một bước. Nữ hài cười lạnh, trong con ngươi hiên lên một đạo quang mang, cổ tay vừa lật, trường tiên đang thủ thế đột nhiên phát lực bắn thẳng tới, tốc độ cực nhanh, chỉ kịp thấy được một tia sáng màu đỏ lóe lên. Không khí cùng cộng hưởng. Trường tiên quật ngay trên thân Tô Tinh, biểu tình của nữ hài liền trở nên vui vẻ, nhưng liền khựng lại vì nàng phát hiện đó chỉ là một cái hư ảnh. Bất hảo!!! Thiếu nữ chợt cảm nhận có một âm gió rít chọc thẳng vào màng nhĩ, liền vội vàng đề thân lui lại, hai tay chuyển động để nhanh chóng rút roi về lại, nhưng Tô Tinh so với nàng còn nhanh hơn vài phần. Một tay dễ dàng chế trụ trường tiên trong tay nàng, rồi phản thủ móc chặt hai tay của nữ hài ra đằng sau. Tô Tinh chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, lực đạo rất nặng khiến cho nữ hài đau đến tận tâm can, trường tiên rớt khỏi tay rơi xuống đất. Tô Tinh cứ khóa chặt hai tay của nàng ở phía sau, nữ hài lâm vào tư thế ưỡn ngực cực kì mê người. Bộ ngực khá là đồ sộ, Tô Tinh từ trên nhìn xuống không khỏi âm thầm tán thưởng, nhưng trên tay vẫn không lưu tình tiếp tục sử dụng Cầm Nã Thủ của quân đội. "Đau quá!! Tên hỗn đản." Nước mắt thiếu nữ nhanh chóng rơi xuống. "Mau buông đại tiểu thư ra!" "Chết tiệt, nhanh buông ra ngay!" "Mau buông ra, không thì ta sẽ không để yên cho ngươi." Chúng đệ tử Hỏa Vân Phong vốn đang chờ mong nữ hài giúp bọn hắn trút giận, nhưng lại không hề lường trước tình trạng trước mắt. Nữ hài bị vây khốn, hơn nữa tư thế cực kì ám muội. (DG: Bác nào có nhiều năm kinh nghiệm AV thì biết tại sao lại ám muội.) "Ưm… Ư…" Thiếu nữ khẽ rên rỉ. Chúng đệ tử Hỏa Vân Phong ngay lập tức đình chỉ công kích. Tô Tinh khinh thường liếc qua cả bọn. Tay vừa động nhặt trường tiên đang ở dưới đất lên. Tựa như gân rồng, có ánh lửa phát sáng, tạo hình hung mãnh, tính dai mười phần, không ngờ trường tiên này lại là một kiện thượng cổ di bảo chế thành tinh vân pháp bảo. Tô Tinh thầm tán thưởng, Tứ Pháp Môn này không hổ là là đại phái luyện khí thời Cửu Long thượng cổ, tùy tiện quét mắt thì đã thấy hai cái hàng hiếm, Phong Hỏa Xa cùng cái hỏa tiên. Đám đệ tử chung quanh bu xem nhìn thấy một màn trước mắt đều trợn mắt há mồm. Nữ hài càng ngày càng hận tên nam nhân ở phía sau, tiếng mắng chửi càng lúc càng kịch liệt. Tô Tinh khẽ nhíu mày, tay lại tăng thêm vài phần lực lượng. Thiếu nữ càng đau hơn, lập tức ngoan ngoãn trở thành một bộ dáng điềm đạm đáng yêu: "Mau buông tay ta ra, cha ta là ai ngươi có biết không?" "Cha ngươi chẳng có quan hệ gì đến ta." Tô Tinh chẳng thèm để ý: "Ngươi cứ thoải mái trở về méc cha mẹ đi… Ha ha!" "Hỗn đản!" Thiếu nữ mắng to. "Này sư đệ, mau buông Hồng Tuyết tiểu thư ra ngay!" Một gã đệ tử mặc pháp bào của Thủy Nguyệt Phong đứng ra nói. "Một nam nhân như ngươi sao lại ức hiếp nữ nhân như thế?" "Đúng đúng, tên này có phải là nam nhân không nhỉ?" "Là nam nhân mà chỉ biết ức hiếp đàn bà con gái." Chúng đệ tử Hỏa Vân Phong vừa nghe cũng lập tức phụ họa, thế nhưng những đệ tử của ba phong khác thì chỉ hờ hững đứng xem, bộ dáng như đang đi xem tuồng. Hơn nữa, đám nam tu háo sắc còn nhìn chằm chằm vai hai ngọn song phong ngạo nghễ, thật là chỉ hận không tiến lên giúp đỡ Tô Tinh lên một phần lực đạo, trực tiếp xé bỏ áo ngoài lên thì càng tốt. "Nàng có phải là nữ nhân hay không thì có liên quan gì đến ta, dù sao cũng không phải là nữ nhân của ta!" Tô Tinh cười lạnh. Đánh thì đã đánh, ra tay mà nhân nhượng thì chỉ có kẻ ngu thôi, phải biết rằng sư tử vồ thỏ còn dùng tận lực. "Hừ thì ra Đường Liên Tâm kia mới là nữ nhân của ngươi, khó trách lại ra tay." Chu Báo bệnh cũ tái phát, nhịn không được mở miệng châm chọc. Tô Tinh hừ lạnh, cổ tay vừa động, trường tiên gào thét, hồng quang lóe lên. Chu Báo kêu thảm một tiếng, hai tay bụm mặt té trên nền đất. Đám nam tu đang thưởng thức song phong của nữ hài đều cùng hút một ngụm lãnh khí, bất giác rùng mình. Tên sư đệ này thật bá đạo a. "Nhận lỗi ngay, hoặc là ta sẽ dạy dỗ ngươi phải nhận lỗi như thế nào." Tô Tinh lạnh lùng nói. "Ngươi là một tên lưu manh." Âm thanh của nữ hài mềm nhũn. "Nhanh lên!" "Bổn tiểu thư chết cũng không làm, đau quá a! Ô ô ô… Xin lỗi… Tên hỗn đản." Vành mắt nàng lại ngập hồng thủy. "Nói cho rõ ràng." Tô Tinh không hề kiên nhẫn: "Xin lỗi mà còn mắng người khác, chẳng lẽ ngươi không biết nhận lỗi? Còn ta phải dạy hả?" "Xin lỗi… Xin lỗi…Xin lỗi xin lỗi xin lỗi." Nữ hài nức nở: "Hỗn đản!" Quên đi, nhìn bộ dáng của nàng ta, Tô Tinh cũng chẳng thèm chấp nữa. Liếc nhìn đám đệ tử Hỏa Vân Phong đang đứng ngay như phỗng rồi hắn khẽ hừ lạnh. Mấy tên đệ tử làm sao không rõ ý tứ của Tô Tinh. Đại tiểu thư đang bị khóa trên tay, bọn họ cũng không dám xằng bậy. Vả lại, chứng kiến tên sư đệ này quá sức bá đạo không muốn rước họa vào thân đành phải cúi đầu nhận lỗi. "Hỏa Vân Phong hôm nay hướng tới hai vị xin lỗi, chúng tôi không nên vũ nhục Đường Liên Tâm sư muội!" (DG: Nguyên tác là Đường Liên Tâm sư đệ? Ta không hiểu nên sửa lại.) Những đệ tử của ba phong khác khi chứng kiến cảnh này đều muốn bật cười, không ngờ Hỏa Vân Phong bá đạo cũng có ngày này, đồ đệ của Thanh Sơn sư bá đúng là quá trâu bò a. Đường Liên Tâm cứ một mực nhìn biểu hiện của Tô Tinh, cho đến khi Hỏa Vân Phong lớn tiếng nhận lỗi thì nàng mới quay đầu nhìn lại đám đệ tử, mặt không chút biểu tình, xuất ra Phong Hỏa Xa. "Nữ nhân thì nên ôn nhu một chút!" Tô Tinh thì thầm một tiếng, nhẹ buông tay ra. Nữ hài không chút do dự, tung ra một chiêu đá hậu. Bàn chân dễ dàng bị Tô Tinh bắt lại. "Lưu manh, mau buông tiểu thư ra." Thiếu nữ đỏ mặt quát lên. Tô Tinh đẩy nhẹ một cái, nữ hài liền lảo đảo đặt mông ngã trên mặt đất. "Này, trả Hỏa Long Tiên cho ta!" Thiếu nữ kêu lên. Tô Tinh cười lạnh: "Kêu phụ thân ngươi đến lấy." Nói xong liền bước lên Phong Hỏa Xa, không thèm liếc mắt, rời đi ngay. "Ngươi chính là một tên hỗn đản, Tế Hồng Tuyết ta nhất định trả lại ngươi gấp ba lần. Hãy đợi đấy! Nu, Pogodi!" Nữ hài quát lớn với chiếc bóng của Phong Hỏa Xa. "Không có thực lực thì đừng mạnh miệng!" Từ trên trời truyền đến một giọng nói đầy khinh thường. Một cái roi đỏ đậm rơi từ từ xuống, chính là Hỏa Long Tiên, Hồng Tuyết sửng sốt bắt lấy. Những đệ tử vây xem biết tình hình không ổn, liền độn quang rời đi. Nhờ vào cái Tinh Vân pháp bảo này, Hồng Tuyết ở Tứ Pháp Môn hoàng hành vô kỵ, ai cũng không muốn thành đối tượng thụ hại của nàng ta. "Đại tiểu thư." Chúng đệ tử Hỏa Vân Phong vẻ mặt đầy oán hận. "Cái tên kia thực quá cuồng vọng, dựa vào Cư Nguyệt sư cô làm chỗ dựa lại dám chế nhạo Hỏa Vân Phong chúng ta." "Đại tiểu thư nhất định phải báo thù cho chúng ta." Chu Báo ôm mặt khóc lóc kể lể. "Ngu ngốc!" Hồng Tuyết vung roi lên đánh cả đám đệ tử. Một đám người bị đánh thành gà bay chó sủa ôm đầu chạy trốn. "Đồ vô dụng, nhiều người như vậy cũng không đánh lại một người, hại bổn tiểu thư xấu mặt, hỗn đản, hỗn đản. Hỗn đản, các ngươi đều đáng chết." Một bên quát lớn. Đôi mắt của nữ hài có hai ngọn hỏa diễm đang bốc cháy, chưa từng có một tên nam nhân nào ở trong môn phái lại làm nàng mất mặt đến như vậy. "Cái tên hỗn đản… aaaaa, tức chết ta mà!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]