Thời Viện nhanh tay trảo lấy cái rương đang rơi xuống, Độc Nhãn Cự Linh tức giận rống lên một tiếng muốn chộp lại cái rương nhưng bị Lâm Anh Mi cùng Yến Ất quấn bện nên càng giận dữ hơn nữa. Song chưởng đập ầm ầm, hai tinh tướng dựa vào thân pháp siêu tuyệt cùng sức mạnh của tinh võ để chống đỡ. Độc Nhãn Cự Linh đập thẳng hai tay xuống đất bức Lâm Anh Mi cùng Yến Ất hơi lui lại, trong nháy mắt một tia sáng bắn thẳng tới chỗ Thời Viện. Tô Tinh vội vàng vung Khôn thuẫn ngăn trở. Oanh!!! Uy áp cực mạnh khiến Khôn thuẫn run lên, lực lượng thật bá đạo. Cùng lúc này, con Độc Nhãn Cự Linh sau khi xua đuổi đám tinh giả quay trở về thì thấy đồng bạn đang khốn đốn, nó giận dữ gầm lên, huy chưởng đập xuống đầu Tô Tinh. Tô Tinh vội vàng nắm chặt hai tay, tử điện quấn quanh mười ngón tay, điện xà phun ra nuốt vào. Chưởng vừa đập xuống, hắn liền vung hai tay tạo thành hai cái cự trảo do Quý Thủy Thần Lôi huyễn hóa thành. Tử lôi lập tức va chạm với quyền đầu của Độc Nhãn Cự Linh. Tô Tinh chập hai tay lại với nhau, điện trảo lập tức biến thành một mũi nhọn xé rách quyền đầu. Độc Nhãn Cự Linh rên lên một tiếng, một tia sáng cự đại từ con mắt duy nhất bắn thẳng vào đầu Tô Tinh. Tinh Vân pháp bảo Khôn thuẫn lại thêm vết nứt. Tô Tinh ngưng trọng, không dám đối cứng nữa. Lúc này Thời Viện đã nắm lấy cái rương, thân pháp chuyển động chạy về phía An Tố Vấn và Ngô Tâm Giải. Mấy con Độc Nhãn Cự Linh luôn chỉ có một ý niệm duy nhất là bảo vệ cho Sinh Thần Cương, nay bị người ta đoạt mất thì tựa như phát cuồng, hướng công kích về phía Thời Viện, muốn cho thiếu nữ phải buông cái rương ra. Tô Tinh vung trảo phối hợp cùng Huyết Vũ Hồ ngăn cản công kích của Độc Nhãn Cự Linh. Một trảo truy kích theo Độc Nhãn Cự Linh, Huyết Vũ Hồ phát ra từng tia sắc bén đâm vào thân thể cứng rắn của nó, nhưng mà làn da của con yêu vật này không phải như loại sắt thép bình thường, đến cả pháp khí cấp tinh hà cũng khó lòng xuyên thấu được. Thấy Tô Tinh đang bám trụ một đầu Độc Nhãn Cự Linh, tốc độ công kích của Lâm Anh Mi cùng Yến Ất liền nhanh hơn mấy phần. Không đến một chốc thì Độc Nhãn Cự Linh đã hóa thành tro bụi. Một đầu Độc Nhãn Cự Linh cuối cùng vừa thấy đồng bạn chết đi liền rống lên đau đớn, từng tiếng hô trầm thấp từ trong yết hầu, biểu tình trở nên cực kì tàn nhẫn, cùng thân thể cự đại khiến cho người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt. Hai đầu Cự Linh này có lẽ là tình lữ. Hai cánh dài của nó bắt đầu múa may, Tô Tinh được Ngô Tâm Giải phụ trợ thêm Binh Quý Thần Tốc mới có thể dựa vào thân pháp bám trụ được. "Hát!!!" Từng tiếng xé gió. Không hề chậm trễ, Lâm Anh Mi cùng Yến Ất đã tới hỗ trợ. Âm Dương Song Ngư Quyền xuất hiện lãnh quang, thân thể chớp nhoáng, hàng loạt quyền ảnh liên tục được tung ra. Đừng nhìn Độc Nhãn Cự Linh có thân thể không lồ thì sẽ chậm chạp, mà ngược lại thân thể của nó có tính linh hoạt đến đáng sợ. Mỗi thượng cổ ngũ giai yêu thú đều có chỗ độc đáo của riêng mình. Lâm Anh Mi nhẹ nhàng xông ra mé ngoài, thân ảnh oai hùng đứng vững vàng trên mặt đất, từng trận gió xoáy bùng lên, tốc độ của Thiên Hùng Tinh hết sức nhuần nhuyễn. Tuy rằng song chưởng của Độc Nhãn Cự Linh rất là nhanh, uy lực mạnh đến mức mỗi quyền đánh ra là sinh ra gió xoáy, thế nhưng nhờ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nàng không bị ảnh hưởng nhiều. Trong mắt thiếu nữ là một mảnh băng giá, thân ảnh của Lâm Anh Mi xẹt qua bên người Độc Nhãn Cự Linh, trường thương trong tay như một sợi tơ giữa không gian vừa xuất hiện lập tức biến mất ngay. Ngực của Độc Nhãn Cự Linh đã bị đánh ra một cái lỗ máu to như cái bát, huyết trụ phu ra như suối, thân thể cự đại lung lay mấy lần rồi ngã rầm xuống mặt đất. Một cái linh phách bay ra, hai mắt Thời Viện sáng bừng liền thu lấy, sau vài lần Sinh Thần Cương thì cuối cùng cũng tìm được một cái linh phách. Những tinh giả chạy trốn thấy Độc Nhãn Cự Linh đã bị giết lại bay trở về. Tô Tinh không có tâm tư để ý tới bọn họ, nhảy lên Đăng Phong Chu bay đi mất. Đi tới một khe núi, Tô Tinh mới bắt đầu mở rương báu, hào quang màu bạc cùng màu vàng chiếu rọi cả không gian. Có một số tảng đá màu bạc trên có vân văn, đường nét mềm mại, từ bút ký Thăng Sơn Thải Châu, Tô Tinh biết loại đá này là Vân Văn Cương Ngân. Một khối có giá khoảng hai ngàn vạn lượng hoàng kim, trong thùng có tổng cộng năm khối. Ngay bên cạnh năm khối Vân Văn Cương Ngân có năm khối quặng mỏ màu vàng mềm như tơ, không hề có tỳ vết nào chỉ thuần một màu kim sắc, rõ ràng là Thái Ất Tinh Kim. Đáng tiếc không có Sương Tuyết Tinh, Tô Tinh hơi tiếc nuối, thu mấy tảng đá lại, cả đám chuẩn bị đi tới Lương Quốc. Nhưng đúng lúc này, trong hư không truyền lại một âm thanh xé gió. Mọi người lập tức đề phòng, một tiếng ầm ầm, một thân ảnh giống như đang từ trong không gian trùng điệp bị văng ra ngoài, không biết sống chết. Tô Tinh cảm thấy bất ngờ trước màn biểu diễn vừa rồi. Cả đám cùng đánh giá người thanh niên té trên mặt đất, toàn thân gã được quấn trong một kiện pháp bào màu đen, tuổi tác không cao, khuôn mặt cực kì bình thường, nhưng vẻ mặt lại nhợt nhạt như bị bệnh. "Là pháp bào của Vô Sinh Điện." Ngô Tâm Giải không hiểu nổi. Vô Sinh Điện là một trong song điện của Thương Long Giới, uy danh hiển hách, thế nhưng sao đệ tử của Vô Sinh Điện lại chật vật như vậy? Thiên Cơ Tinh tò mò tìm hiểu thì thấy gã ta có tu vi tinh hà hậu kỳ. Người thanh niên khẽ cau mày, biểu tình thống khổ. Hiển nhiên là mới bị một cái gì đó tấn công. "Ca ca muốn muội cứu hắn chứ?" Thần Y nhân từ hỏi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyentop.net chấm c.o.m Tô Tinh gật đầu, Địa Linh Tinh lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng gã ta. Biểu tình của người thanh niên rốt cuộc cũng bình thản lại một chút. "Đệ tử Vô Sinh Điện sao lại mò tới đây?" Thời Viện tò mò hỏi. "Có lẽ là đụng phải yêu vật lợi hại đang hộ tống Thần Sinh Cương." Lâm Anh Mi đoán. "Vô Sinh Điện có một gã được ví như quái vật, nghe nói Vô Sinh Điện vì hắn mà dốc hết tâm huyết trong lần Sinh Thần Cương này, theo lý mà nói Sinh Thần Cương mới bắt đầu vài tháng với tu vi Tinh hà hậu kỳ không thể nào chật vật như vậy được?" Ngô Tâm Giải không tài nào nghĩ ra. "Quên đi, mặc kệ nó, chúng ta cứ đi trước." Tô Tinh không có hứng thú quản chuyện của Vô Sinh Điện. Hắn xem như đã giúp đỡ hết mức rồi. Mấy người đang chuẩn bị rời đi thì chợt có tiếng nói vọng tới. "Thiếu chủ chắc ở gần đây thôi." Người nói đang tới rất nhanh, có thể nghe được cả tiếng xé gió vù vù. Yến Ất đứng ngay tại chỗ, giậm mạnh chân một cái, hai tay làm thành một trảo. Phanh… Vài đạo lục quanh thoáng hiện ra. Nhưng không ngờ Yến Ất phải lui lại vài bước, trong đôi mắt lúc nào cũng hờ hững của người thị nữ không khỏi hiện lên chút kinh ngạc. Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người, tốc độ quá nhanh, đó là một thiếu nữ chừng đôi mươi. Hai mắt trong sáng, khí chất như thiên nhiên, một thân y phục màu lam, trên váy dài thêu đầy tán hoa thủy vụ lục thảo bách điệp, trên thân khoác một cái áo choàng màu lam nhạt, trên đầu có một cái trâm ngọc mang hình long phượng. Thật đúng là một mỹ nhân hại nước hại dân a! "Thiếu chủ?" Tô Tinh sửng sốt: "Chẳng lẽ tên này là hàng tinh giả??" Mọi người không dám tin nhìn lại tên thanh niên đang nằm trên mặt đất, hàng tinh giả tu vi tinh hà hậu kỳ, đúng là quái vật. Yến Ất lập tức bày ra tư thế công kích. Khóe môi của thiếu nữ chợt xuất hiện nụ cười lạnh, chỉ thấy trong tay nàng ta bốc lên hai cỗ u lục hỏa diễm. Hỏa diễm phiêu tán, lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng còn xuất hiện hình mặt quỷ thoạt nhìn rất là khủng bố. Trên trán thiếu nữ xuất hiện một cái tinh phù màu xanh biếc, thân phận nàng đã được chứng thực, tinh tướng! Cả đám cùng đề phòng, Tô Tinh âm thầm dùng thần niệm chế trụ pháp khí phi kiếm, thiếu nữ trước mắt tạo cho hắn một loại áp lực khó tả, hơn nữa thiếu chủ của nàng ta có tu vi tinh hà hậu kỳ thì càng thêm đáng sợ. "Bích Lạc, không cần xuất thủ với bọn họ!" Bầu không khí đang sặc mùi thuốc súng thì một thanh âm ôn nhuận từ tính vang lên, tên thanh niên sau khi được An Tố Vấn cho uống viên đang dược thì đã hồi phục được phần nào, chậm rãi mở mắt ra. Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, song quyền buông lỏng. Quỷ hỏa màu xanh lá liền biến mất, rồi nàng ta vội vàng chạy đến bên cạnh tên thanh niên. "Cám ơn thần đan của ngươi!" Tên thanh niên mỉm cười, hắn tuy rằng rất bình thường nhưng khi cười lên lại thập phần hòa ái dễ gần, làm cho người ta gần như là quên đi thân phận hàng tinh giả của hắn. Một người thế này lại là tinh hà hậu kỳ hàng tinh giả sao? Nói giỡn sao? Tô Tinh không thể tin nổi phải nhìn lại tên thanh niên một lần nữa. Tô Tinh cười nhẹ nói: "Đạo hữu có vẻ không được tốt lắm, không biết phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ ngươi đụng tới hàng tinh giả khác sao?" Bích Lạc đối với biểu hiện của Tô Tinh thập phần bất mãn, mày liễu trợn trừng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, làm gì có hàng tinh giả nào là đối thủ của thiếu chủ ta chứ, thiếu chủ chỉ là vô ý chiến đấu với lục giai yêu thú Hắc Thủy Giao mà thôi." "Bích Lạc!!!" Thiếu niên quát nhỏ, thiếu nữ biết mình không phải nên đình chỉ lên tiếng. "Cái gì, 1vs1 mới lục giai yêu thú?" Ngô Tâm Giải chấn kinh. Bọn họ muốn đối phó với ngũ giai yêu thú còn phải bàn tính phải quần ẩu thế nào, thế nhưng tên nam tử này muốn 1vs1 với lục giai yêu thú? Tuy rằng trong lý luận thì lục giai yêu thú tương đương với tinh hà kỳ, nhưng một tu sĩ tinh hà kỳ muốn xử lý nó còn khó hơn lên trời. "Còn kém chút hỏa hậu…" Thiếu niên dùng giọng nói ôn hòa nói, nhưng trong ánh mắt lại không hề có tý cảm xúc, tâm tình trầm tĩnh đến đáng sợ. "Ngươi chẳng lẽ là tên quái vật của Vô Sinh Điện mà người ta đồn đãi?" Thời Viện nhất thời nhớ ra. "Ngươi là Yến Vô Đạo?" Ngô Tâm Giải nhìn chằm chằm đối phương. "Tại hạ Yến Vô Đạo." Hắn ta thản nhiên thừa nhận. Bầu không khí trầm lắng đáng sợ, Tô Tinh không thể tin nổi là mình vừa cứu cái tên quái vật Yến Vô Đạo trong lời đồn đãi. Người này tu vi quả nhiên khủng bố, lại còn dám một đối một với lục giai yêu thú, hơn nữa thiếu nữ bên cạnh hắn cũng không đơn giản. "Ngưỡng mộ đã lâu, hân hạnh hân hạnh!" Tô Tinh ôm quyền nói. "Lần này cũng do tự phụ…" Yến Vô Đạo sảng khoái thừa nhận sự hâm mộ của Tô Tinh. "Không biết các hạ xưng hô thế nào?" "Tô Tinh." Thấy hắn sảng khoái như vậy, Tô Tinh cũng không muốn che dấu. "Hôm nay đa tạ Tô Tinh huynh đệ cứu mạng, ơn này sẽ trả!" "Ta cũng không phải cứu chữa cho ngươi." Tô Tinh đáp lễ. Dù sao cho dù hắn không ăn thần đan thì cũng không đến nỗi mất mạng. Yến Vô Đạo lại không cho là vậy, trên môi mang theo một nụ cười thâm thúy, ánh mắt hắn đã nhìn thấu thân phận hàng tinh giả của Tô Tinh: "Bích Lạc, cái thùng Thần Cương ngươi lấy được không?" "Đương nhiên." Bích Lạc kiêu ngạo nói: "Một mình Bích Lạc cũng đủ thu phục a!" Một cái thùng xuất hiện trước mặt bọn Tô Tinh. Lúc này đến Lâm Anh Mi cũng có chút kinh ngạc, hàng tinh giả này thật đúng là khủng bố, một mình đối chiến với lục giai yêu thú còn tinh tướng thì 1vs1 với ngũ giai yêu thú mà thủ thắng. Lâm Anh Mi nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người đối diện. "Cái thùng này Vô Đạo ta còn chưa mở ra, nếu Tô Tinh huynh đệ không ngại thì xin nhận lấy một món, coi như là báo đáp ân cứu mạng." Biểu tình Yến Vô Đạo thập phần chân thành. "Nếu ngươi hào phóng như vậy sao không đưa hết cho ta luôn?" Nhìn thấy biểu hiện sảng khoái của đối phương, Tô Tinh không nhịn được nói đùa một câu. "Ngươi đúng là vô sỉ, đây chính là cái thùng mà thiếu chủ xém chút nữa mất mạng mới lấy được, sao ngươi có thể…?" Bích Lạc tức giận quát to. "Tô Tinh huynh đệ thật là hài hước." Yến Vô Đạo động thần niệm, một cái hắc ngọc bay đến trước người Tô Tinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]