Chương trước
Chương sau
Ngô Tâm Giải liền tiếp lời: "Lưỡng thuyền tịnh hành, tiếp tốc bất như Phàm Khoái."
Trong đó "tiếp tốc" ám chỉ Lỗ Túc. Hai người, Lỗ Túc và Phàm Khoái đều là những công thần danh tướng trước đây, nhân danh cùng vật thể là hài âm trọng điệp, có thể nói là diệu đối.
Toàn trường trầm trồ khen ngợi.
Thị nữ ngữ khí nhàn nhạt ứng đối: "Bát âm hợp tấu, Địch Thanh thu thanh nan bỉ Tiêu Hòa Tiêu Hà."
"Công tử, tỷ muội, các ngươi thì sao?" Ngô Tâm Giải bất đắc dĩ đầu hàng.
Lâm Anh Mi: "Như mộng như ảo, như phao như ảnh, như lộ như điện."
"Bất tăng bất giảm, bất sinh bất diệt, bất cầu bất tịnh "
An Tố Vấn nghĩ nghĩ, rồi ra vế đối: "Hạnh tảo lý, thả tòng dung hạnh tảo lê, kỹ dong!"
Thị nữ hờ hững, câu đối này cũng không làm khó được nàng: "Nại giá sự, tu đương quy thái giá thị, đương quy." Địa Linh Tinh cũng bại trận. Địa Tặc tinh Thời Viện không kìm được, nhớ tới từng ở một cái huyệt động có nhìn qua một vế đối liền há mồm quát.
"Nhất tâm nhị dụng tam tòng tứ đức, ngũ đông lục hạ thất thượng bát hạ, cửu quyến thập thân bách hộ thiên chỉ vạn tử bất từ!"
Câu đối này tất cả đều từ những thành ngữ tạo thành, từ nhất tới vạn, nói về một phụ nữ lang thang quanh năm suốt tháng lúc nào cũng lo lắng đề phòng, cuối cùng bị bạn bè xa lánh mà chết. Xem như đối tử lợi hại. Không lường trước Tiểu Ất suy nghĩ một hồi rồi cũng đối được. Này này, chính ta còn chưa nghĩ ra vế đối của mình sao ngươi lại…
"Chưởng quầy thật sự là rất cao thủ a, thị nữ bên người mà lại lợi hại như thế." Mọi người bội phục.
"Còn nữa chứ?" Tiểu Ất thực có hứng thú hỏi.
Ngô Tâm Giải nhìn mấy vị tỷ muội đều đã đầu hàng. Tiểu Ất gật đầu, đang muốn trở lại bên cạnh Lý Sư Sư thì đột nhiên chợt nghe được một giọng nam trầm.
"Tại hạ có một cái thiên cổ tuyệt đối, không biết nàng có thể đối ra hay không!" Tô Tinh hai mắt sáng ngời, mỉm cười nói.
"Thiên cổ tuyệt đối?"
"Ngươi có thể xuất thiên cổ tuyệt đối? Đừng có chém gió!"
"Buồn cười, câu đối nào cũng bảo thị nữ đối thay, cư nhiên nghĩ mình có thể xuất ra thiên cổ tuyệt đối?"
"Hoàn khố đệ tử quả nhiên là hoàn khố đệ tử, thật tự đại!"
Toàn trường ồn ào. Ở đây đều là thư hương môn đệ, tự phụ tài trí hơn người, bỗng nghe được Tô Tinh nói có thể xuất ra thiên cổ tuyệt đối, nhất thời cảm thấy bị vũ nhục liền đứng lên lớn tiếng chế nhạo. Những câu đối trước đều rất khó nhưng để xứng với thiên cổ tuyệt đối thì còn lâu mới xứng.
"Mời nói". Tiểu Ất lộ ra chút hứng thú.
"Công tử?" Ngô Tâm Giải chợt thấy lo lắng.
Tô Tinh lơ đễnh cười cười, văn thải hắn khẳng định kém hơn nhóm văn khách ở đây, nhưng mà nói về thiên cổ tuyệt đối, Tô Tinh quả thật có nghĩ ra một cái. Ở trên địa cầu có một cái thiên cổ tuyệt đối đến nay vẫn chưa có người hoàn mỹ đối được, hắn cũng không tin thị nữ trước mắt có thể đối ra.
"Yên Tỏa Trì Đường Liễu!"
Vế đối vừa ra, một ít văn nhân tài học sơ thiển liền cười nhạo nói: "Quá đơn giản!"
"Quá tầm thường!"
Nhưng mà lập tức bọn họ phát hiện toàn bộ Thiên Hưng lâu lâm vào một loại tĩnh mịch đáng sợ, văn nhân có chút học thức hay nhã khách đều lộ ra vẻ khiếp sợ, lại thấy Tần Thiếu Du đang trừng mắt há mồm nhìn Tô Tinh.
Tiểu Ất chấn động.
"Yên Tỏa Trì Đường Liễu, rất khó sao?" Thời Viện nhìn bộ dáng khiếp sợ của mọi người liền buồn cười.
Ngô Tâm Giải suy nghĩ, lập tức cười nói: " Câu đối này của công tử thật đúng là thiên cổ tuyệt đối a."
"Như thế nào?"
Thiên Cơ tinh liền giải thích, Yên Tỏa Trì Đường Liễu nhìn như đơn giản nhưng kì thực huyền cơ thâm ảo, năm chữ có kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành tạo thành, hơn nữa năm chữ này ý cảnh cực kỳ cao. Vế đối này sao có thể dễ dàng đối ra.
Sau khi suy nghĩ thật lâu nhất cả đám người dần cảm thấy khiếp sợ. Có thể đối ra ý cảnh cao siêu này thật không có khả năng làm được.
"Ca ca, thật là lợi hại nha." An Tố Vấn che miệng, kinh thán.
"Chàng luôn tạo bất ngờ a!" Thời Viện rất nhanh khôi phục lại, đắc ý nói.
Thị nữ Tiểu Ất suy nghĩ cau mày nhăn mặt thật lâu sau, cặp mắt hờ hững nhìn Tô Tinh tràn ngập mờ mịt cùng hoang mang.
Tô Tinh ung dung uống rượu, cũng không để ý tới vẻ mặt của mọi người xung quanh. Nói giỡn, loại thiên cổ tuyệt đối chân chính này hắn còn hy vọng có người có thể đối ra để hắn có thể mở rộng tầm mắt.
"Các hạ đúng là chân nhân bất lộ tướng, Thiếu Du bội phục!" Tần Thiếu Du ôm quyền, phục sát đất, không còn lời nào để nói.
Suy nghĩ hồi lâu Tiểu Ất cũng bỏ cuộc.
"Xem ra kết quả quá rõ ràng." Lý Sư Sư khôi phục bình tĩnh, tươi cười đầy mặt.
Có thể đem ngàn cân đồng sư đùa bỡn trên tay. Có năng lực xuất thiên cổ tuyệt đối, tân khách ở đây đều là tự biết xấu hổ, không nói được một lời phản đối nào.
Một khối lệnh bài bay đến trong tay Tô Tinh.
"Bảy ngày sau. Xin mời công tử lại đến Thiên Hưng lâu, chuẩn bị tham gia Võ trảm lục tướng!" Lý Sư Sư nói.
Ti ca múa mạn, tửu lâu một mảnh vui mừng. Tô Tinh không có ở lại Thiên Hưng lâu, nếu đã lấy được tư cách rất nhanh liền cáo từ. Ngồi trên xe ngựa, bàn về vế đối của Tô Tinh "Yên Tỏa Trì Đường Liễu" thiên cổ tuyệt đối, tuy rằng đối thi từ ca phú loại này, Địa Tặc tinh không có gì hứng thú, nhưng mà thấy nam nhân của mình uy phong như thế, không khỏi cảm thấy vui sướng hài lòng.
"Chàng làm sao nghĩ ra? Thật sự rất là thần kỳ a." Thời Viện sùng bái.
Tô Tinh tự nhiên không thể nói là thấy qua trên mạng, đành đáp lại: "Đó là linh quang chợt lóe!"
"Tô Tinh ca ca có vế còn lại không?" An Tố Vấn hỏi đúng vấn đề mà các nàng tò mò.
"Câu này khó đối ngay tại ý cảnh." Ngô Tâm Giải nói.
Tô Tinh gật đầu.
"Nhưng mà, Tâm Giải có đối ra một cái."
"Di? Thật sao?"
Mấy vị tỷ muội giật mình.
"Ân."
"Nói nghe xem sao." Tô Tinh mỉm cười cổ vũ.
Ngô Tâm Giải cười nói: "Yên Tỏa Trì Đường Liễu, Tâm Giải xin đối là: Vụ Nhiên Trấn Tắc Lâu!"
Trong xe ngựa trầm mặc hồi lâu, Tô Tinh vỗ tay rồi dựng thẳng lên ngón cái, bội phục không thôi: "Tâm Giải, ngươi không hổ là Thiên Cơ tinh, cư nhiên thật sự đối ra thiên cổ tuyệt đối a."
Vụ Nhiên Trấn Tắc Lâu, vụ là mưa, mưa là thuỷ, xem như xảo diệu, cảnh giới cũng không kém. Trấn tắc lâu làm cho người ta tưởng nhớ về một toà thành cô độc giữa biên ải, sương mù bao phủ toàn bộ mọi vật như muốn che giấu những tội lỗi của con người, nói chung câu này biểu thị ý cảnh thảm thiết cùng cô tịch vủng biên tái. Nếu nói Yên Tỏa Trì Đường như một tiểu thư Giang Nam uyển chuyển hàm xúc, thì Vụ Nhiên Trấn Tắc Lâu giống như là chiến trường đẫm máu. Ý cảnh so ra cũng không tồi, một dương một âm.
Thời Viện sùng bái "Xem ra, có tài học nhất vẫn là Thiên Cơ tinh tỷ tỷ a."
"Ngô Tâm Giải, ngươi làm sao có thể nghĩ ra được vế đối này?" Lâm Anh Mi hỏi.
"Tâm Giải nào có cái gì văn thải, chẳng qua trước kia lưu lạc ở Lương Sơn đại lục từng đi qua một chiến trường đầy máu và thi thể ở Trường Huyết Yếu Tắc, giờ bỗng nhiên nhớ lại thôi." Ngô Tâm Giải cười nói.
Mọi người liền hiểu được.
Trường Huyết Yếu Tắc là một quan ải trọng yếu của Đại Lương nằm ở dãy núi Vạn Ma Sơn, sát biên giới của Chu Tước giới. Nơi đó hàng năm đều phát sinh đại chiến, mỗi tấc đất đều là máu thịt, bùn đất thấm đẫm màu hồng của máu, mỗi sáng sớm sương mù đều là một màu màu đỏ, tựa như hỏa diễm vẫn đang thiêu đốt mọi vật.
Sau văn quá tam quan, chúng nữ cũng kiến thức được tài học kinh nhân của Tô Tinh cùng Thiên Cơ tinh.
"Thiên Tinh chiêu chủ thật đúng là kỳ lạ." Tô Tinh nói."Cũng không biết có đúng là thật hay không?" Hắn hơi hoài nghi.
"Bảy ngày nữa sẽ biết thôi mà, Thiên Tinh này thực rất giỏi." Ngô Tâm Giải thần bí cười như đã đoán được bảy tám phần. Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net
"Bất quá ta lừa nàng ấy có phải hay không không quá thích hợp?" Tô Tinh nhíu mày.
Thiên Cơ tinh cười cười, lơ đễnh: "Không cần lo lắng, nếu là công khai chiêu chủ hẳn có thể đảm đương, cái không liên quan đến lừa hay không lừa."
"Công tử thật sự có thể ký hạ với tỷ muội thứ năm sao?" An Tố Vấn và Thời Viện liếc mắt nhìn nhau, thấy việc này thật khó tin. "Anh Mi, ngươi nói đi?" Ngô Tâm Giải thực săn sóc hỏi ý kiến của Lâm Anh Mi, mặc kệ nói như thế nào, Thiên Hùng tinh Lâm Xung cũng là Tinh Tướng đầu tiên cùng Tô Tinh ký hạ khế ước, cũng coi như là chính thất.
Lâm Anh Mi lắc đầu, nếu nói trước kia còn có chút mâu thuẫn trong lời nói của Tô Tinh thì giờ đây nàng đã sớm không nghĩ như vậy, thậm chí tràn ngập chờ mong.
o0o
Lý Sư Sư trở lại hồng hạnh rồi nhẹ nhàng thở ra, bảy người được đề cử rốt cục đã đủ, bởi vậy nàng coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
"Tiểu Ất, ngươi có thể nhìn ra địa vị của Vân Du Tử không? Xem bên cạnh hắn bốn vị hồng nhan, có vẻ như không đơn giản, có thể hay không là Hàng Tinh giả?". Lý Sư Sư hỏi thị nữ bên cạnh, ánh mắt có chút lo lắng.
Tiểu ất đồng tử màu đỏ lóe ra hào quang không hề bận tâm cũng không trả lời.
Quảng trường thành Thạch Mã. Dưới Trấn Ma Bia.
Một gã thanh niên ngẩng đầu nhìn văn tự trên tấm bia đá, mặt trắng như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, tu vi thoạt nhìn mới là Tinh Vân hậu kỳ mà thôi, nhưng hai mắt lại ẩn chứa sự coi thường vạn vật. Khương Vân Đạo trấn thủ Trấn Ma Bia rất cung kính đứng bên cạnh, hoàn toàn không có thái độ hung hăng vênh váo khi cảnh cáo Tô Tinh.
Còn có sáu gã võ tướng cầm Mạch Đao, Thiết Nỗ đứng ở hai bên, hơi thở nội liễm, thiên đình no đủ, đều đứng cách mấy mét Trấn Ma Bia không dám tới gần.
"Phụ hoàng thật sự là hảo thủ bút, bản cung cũng không biết khi nào mới có thể vậy a." Thanh niên mở miệng, ngữ khí cao ngạo, hắn đúng là đương kim Đại Lương vương triều tứ điện hạ Triệu Cách.
"Điện hạ chưa có Tinh Tướng đã có thể đạt tới Tinh Vân hậu kỳ, thiên phú bực này, tinh giả Đại Lương đều theo không kịp." Khương Vân Đạo nói.
"Bản cung nhờ vào tu luyện tà pháp mà thôi!" Triệu Cách thở dài, vuốt ve văn tự trên thạch hạt. Mang theo vô tận thương tiếc."Hoàng tỷ cùng hoàng huynh đều có Thiên Tinh phụng dưỡng, bản cung không đi tắt sợ đuổi không kịp."
"Tứ điện hạ, chẳng lẽ không có Tinh Tướng nguyện cùng điện hạ ký hạ khế ước sao?" Khương Vân Đạo kinh ngạc.
"Bản cung chỉ cần Thiên Tinh, với Địa Tinh bản cung căn bản không có hứng thú." Triệu Cách cao ngạo nói.
"Ách, Thiên Hưng lâu Thiên Tinh"
"Bản cung đã phái người đi điều tra. Nếu có Thiên Tinh thì tốt còn nếu không, hừ hừ… Lý Sư Sư cho sung nhập kỹ phường luôn." Triệu cuồng cười lạnh.
Lúc này, một gã thám tử hồi báo tin tức Thiên Hưng lâu ký hạ một gã hậu tuyển giả cuối cùng.
Triệu Cách bỗng lộ ra một tia cuồng nhiệt.
Nghe tới thủ đoạn thao túng sư tử đồng cao siêu của Tô Tinh, Khương Vân Đạo nhịn không được rùng mình, tinh giả này thiên phú quá tốt a.
Nhưng, Triệu Cách lại để ý sự kiện khác.
"Yên Tỏa Trì Đường Liễu, thật đúng là thiên cổ tuyệt đối!"
"Tứ điện hạ, người nọ ty chức gặp qua, Tinh Vân hậu kỳ bốn vị mỹ nữ đến đây không lâu."
"Quản hắn là ai, không ai có thể ngăn cản bản cung ký hạ Thiên Tinh!" Triệu Cách vẻ mặt tàn nhẫn. Trấn Ma Bia đột nhiên hắc quang chợt hiện Khương Vân Đạo giật mình.
Cũng may Triệu Cách vội vàng bình tĩnh lại, nên Trấn Ma Bia cũng không gây ra chuyện gì lớn.
Nhìn tứ thái tử trước mắt, Khương Vân Đạo đột nhiên cảm nhận được từng cơn âm hàn, đáy lòng không khỏi xuất hiện một tia sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.