Một tuần sau, bà La qua đời.
Nghe nói trước khi bà qua đời đã phục hồi trí nhớ, thay đổi đến mức như trở về làm người bình thường vậy, có thể nói, có thể cười, có thể ăn, có thể uống.
Bà gọi điện thoại cho tất cả bạn bè thân thích, mời họ đến nhà ăn cơm với mình.
Sau khi bữa cơm kết thúc, sáng hôm sau, chị La phát hiện bà nằm trong chăn với cơ thể lạnh cóng.
Lạc Tòng Tâm được gặp bà La lần cuối cùng.
Bà nằm giữa đóa hoa tươi thắm, sắc mặt an tĩnh tựa như chỉ đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Lúc sắp đưa tang, chị La cho Đinh Bộ Trực xem bức ảnh vợ chồng bà La cách đây mười năm. Trong tấm hình ấy, cụ ông cười vui vẻ, ông thắm thiết nắm tay bà La, trông cực kỳ hạnh phúc.
Ông chính là “A Kiện” của bà La.
“Thật ra thì bố chị nhìn cũng bình bình, không giống Đinh tổng chút nào.” Chị La cười nói: “Nhưng không hiểu tại sao hết lần này tới lần khác mẹ cứ nhận Đinh tổng thành bố.”
Sau khi nói xong câu này, ánh mắt chị đỏ lên.
Đinh Bộ Trực không trả lời, chỉ vỗ nhẹ lên bả vai chị La.
Chị La lau mắt, nói thêm: “Sau đó chị đã nghĩ rằng có lẽ ở trong trí nhớ của mẹ, bố là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.”
Lạc Tòng Tâm nhìn Đinh Bộ Trực, hình như anh ũng cảm giác được nên quay sang nhìn về phía cô.
Ánh mặt trời xếp thành từng lớp từng lớp trên khuôn mặt anh, ánh mắt anh lạnh lùng trong trẻo, hàng mi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/108-lan-xem-mat/1739204/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.