Đêm giao thừa, tôi được chị Diệp và anh Đăng lì xì, cùng ngồi xem phim giờ muộn mà không bị bắt đi ngủ sớm, đến đêm còn được nằm giữa anh Đăng và chị Diệp để ngủ.
Ấm quá.
Sáng hôm sau, chị Diệp gọi tôi dậy từ khá sớm, lấy bánh chưng từ trong ba lô ra và nói là để ăn sáng. Chị Diệp dùng nan bánh cắt thành tám miếng đều đặn cực kì chuyên nghiệp, sau đó nói với tôi: "Bánh chưng nhà chị làm đó, em ăn đi."
Tuy mấy ngày này ai cũng nói đến bánh chưng nhưng kì thực tôi mới chỉ được thấy bánh chưng ở trong sách, chứ bình thường chẳng bao giờ được ăn. Lúc này được gặp bánh chưng, tôi thấy nó ở ngoài đời xấu hơn trong sách, vì vỏ ngoài của nó không phải màu xanh mơn mởn như trong tranh minh hoạ sách giáo khoa vẽ, mà là một màu xanh héo úa do bị luộc quá lâu.
"Em chưa ăn bánh chưng bao giờ á?" Chị Diệp hỏi.
"Em chưa ạ."
Có rất nhiều thứ trên đời này tôi thích, nhưng tôi chẳng bao giờ nói ra vì tôi không muốn anh Đăng nhọc lòng, một phần cũng vì tôi không biết thứ mình muốn có đắt đỏ hay không nữa. Đó cũng là lý do vì sao đống đồ dùng học tập và đồ chơi của tôi lại xấu đến vậy.
Tôi xúc một miếng bánh chưng thật to đưa vào miệng, tức thì mặt tái mét: "Nhân bánh chưng có gì vậy chị?"
"Thịt lợn." Chị Diệp đáp.
Tôi nhè nhân bánh ra, lòng thầm xin lỗi loại bánh truyền thống, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/101-cach-viet-thu-tinh-tan-lop-truong/3463719/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.