Mười hai giờ đêm, ánh sáng lập lòe của ti vi là thứ hiện hữu duy nhất trong căn phòng khách tối tăm. Ánh sáng ấy phản chiếu trên gương mặt đăm chiêu và khuôn miệng lẩm bẩm của Diệp khiến gương mặt nó ngày thường ngây ngô ngơ ngác đến mấy thì lúc này cũng như ma quỷ đang đọc thần chú nguyền rủa.
Trên màn hình ti vi là giao diện của Facebook Messenger.
"Đờ... chữ đờ ở đâu... Đờ, á, nờ, gờ. Cách. Ơ, i. Cách. Nhờ, nhờ là nờ hắt, ớ. Dấu cách đâu rồi. Đờ, ăng là á nờ gờ. Cách wờ, á. Bấm gửi."
[Dang oi nho Dang wá]
Điện thoại của Diệp hôm qua để trong túi áo khoác, đạp xe nhanh quá văng khỏi túi bay ra giữa đường bị xe tải kẹp mất xác. Nó tin là điện thoại của nó chưa chết, chỉ là được truck-kun giúp isekai mà thôi, nhưng dù chết hay chưa thì Diệp đã mất phương tiện liên lạc với bạn trai rồi... vì vậy nó đang dùng đôi tay run lẩy bẩy nhắn tin cho Đăng bằng smart ti vi ở phòng khách lạnh lẽo. Mùa đông năm nay lạnh quá.
[Ừ, đang nhắn tin bằng gì đấy?] - Đăng rep bằng tốc độ bình thường của người dùng điện thoại.
"Tờ i vờ i."
[Ti vi] - Diệp ghi có bốn chữ cái mà loay hoay mãi mới xong.
Đăng: [...]
[Thôi ngủ sớm đi.]
Hôm qua Đăng nhắn tin cho Diệp từ chiều tới tối muộn không thấy nó trả lời. Dù cả hai cũng ít nhắn tin, bởi trên lớp thì ngồi gần bàn, tới tối thì Diệp lại qua nhà Đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/101-cach-viet-thu-tinh-tan-lop-truong/3463716/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.