Diệp chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân mình cần phải lo lắng cho người khác nữa là kẻ có khả năng tự lập cao như Đăng. Từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Đăng, hầu hết nó là người được nhận sự giúp đỡ, nhưng sau sự việc hôm Giáng Sinh nó mới chợt nhận ra Đăng cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, là một thằng học sinh cấp 3 trưởng thành hơn bạn cùng lứa đôi chút, là một con người không hoàn hảo, và là người lái xe máy bằng tốc độ xe đạp.
Cảm giác muốn làm gì đó cho Đăng tự nhiên lại ùa đến, nó xem lịch phát hiện còn hai tuần nữa là đến sinh nhật cậu ta rồi. Từ lúc quen nhau Đăng đã giúp đỡ nó rất nhiều, tới nhà đưa đón đi học lẫn giảng bài, lại còn mua cho nó bao nhiêu thứ, trong khi, như cũ thì nó mới chỉ hack được ít đồ trong tủ lạnh mang sang nhà Đăng, hoàn toàn chưa thấy thành ý ở đâu.
Vậy là nó hùng hổ đi tới trước mặt mẹ nó nói: "Mẹ ơi cho con ứng trước tiền ăn sáng một tháng."
Mẹ Diệp hỏi: "Làm gì?"
Diệp: "Thì để ăn sáng ạ."
"Ăn hết trong một ngày?"
"Con xin một lần để mẹ đỡ phải cho nhiều lần."
"Nói thật đi." Mẹ Diệp lạnh lùng nói.
Thật ra thì trước giờ tiền ăn sáng của nó đổ hết vào tiêu vặt chứ nó cũng chẳng mấy khi ăn sáng. Tuy nhiên nó không thể nói với mẹ rằng nó nhịn ăn sáng mua quà cho bạn trai được nên vẫn cứng đầu nói: "Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/101-cach-viet-thu-tinh-tan-lop-truong/3463712/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.