Chủ Nhật, sau ngày Đăng bỏ chạy trước hàng tá câu hỏi, Diệp không tới nhà cậu nữa.
Có thể là do Diệp chưa khỏi ốm hẳn.
Nhưng phần nhiều có lẽ do nó ghét cậu rồi.
Đăng lẳng lặng mang miếng thịt lợn trong tủ lạnh ra rã đông từ sớm để chuẩn bị cho bữa trưa và bữa chiều.
Nhìn Trâm có vẻ không vui lắm, Đăng nhẹ giọng an ủi: "Ăn nốt hôm nay đi, mai món khác."
Trâm hỏi: "Có chị Diệp không ạ?"
Nếu có món gọi là "Diệp" thì Đăng cũng muốn order.
Đăng trả lời: "Không có. Em cũng đừng gọi điện làm phiền chị ấy nữa đấy."
Từ lần thứ hai Diệp tới đây, hai chị em đã lén trao đổi số điện thoại với nhau. Trâm ở nhà chẳng có gì chơi nên hay gọi điện cho Diệp để buôn chuyện. Lúc Đăng phát hiện lịch sử cuộc gọi của Trâm gần đây toàn là gọi Diệp thì cậu đã nhắc nhở rằng phải cách hai ba ngày mới được gọi cho chị một lần, nếu không chị ấy sẽ thấy rất phiền. Đăng cũng đổi cho Trâm một chiếc điện thoại cũ nhưng có thể dùng được Zalo để đỡ tốn tiền điện thoại nữa. Có vẻ như mấy hôm đầu Trâm đã luộc hết kha khá số tiền Đăng nạp sẵn trong tài khoản sim của cô bé.
Trâm nghe anh dặn dò vô lí như vậy thì hơi dẩu môi nói: "Chị Diệp có nói em phiền đâu."
Bình thường anh Đăng nói 2-3 ngày mới được gọi một lần, giờ lại đổi thành không được gọi nữa thì nghĩa là mãi mãi không được gọi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/101-cach-viet-thu-tinh-tan-lop-truong/3463700/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.