Hôm sau vì sợ chưa đủ thành ý nên nó viết lại bức thư gửi tiếp.
"Hoàng Nhật Đăng, mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu."
Nhìn bức thư có phần chữ tràn hết ra mặt sau của tờ giấy viết thư nhỏ xinh, Diệp hài lòng gật gật đầu, thầm nghĩ bằng này chữ chắc là được rồi.
Hôm nay nó kẹp vào sách Ngữ Văn. Đăng thấy bức thư xong vẫn đóng sách cái "bép" nhưng không tỏ vẻ lén lút nữa mà đứng dậy hỏi cả lớp: "Đứa nào nguyền rủa tao đấy?"
"Mày nói gì đấy Đăng?" Một đứa ngồi cạnh hỏi.
"Mày có thấy ai sờ vào cặp sách tao không?" Đăng hỏi lại.
"Nãy xuống sân tập thể dục hết mà. Mất gì à?"
"Không mất gì." Đăng quét mắt nhìn cả lớp, ánh mắt cuối cùng dừng lại chỗ Diệp.
Diệp phấn khích hai hôm nay, trước lúc đi ngủ đã tưởng tượng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/101-cach-viet-thu-tinh-tan-lop-truong/3463667/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.