T
ống Thiên Thị bình tĩnh nói: “Tôi không thích náo nhiệt.”
Giang Hàn Đông cạn lời.
Tống Thiên Thị đóng cửa lại, xách hoa quả quay người bước đến sofa, đặt đồ lên bàn rồi đi vào phòng vệ sinh, lúc ra ngoài chuông cửa lại reo, cô lại đi ra mở cửa.
Ngoài cửa có một người đàn ông khác, nhưng không đẹp trai bằng người hồi nãy.
Lúc cô mở cửa, người nọ còn đang chỉnh cà vạt.
Người đàn ông thấy cô thì trợn tròn mắt, nhìn cô chằm chằm.
Cô uể oải tựa vào cửa, khoanh tay trước ngực liếc nhìn anh ta: “Anh là?”
Người đàn ông hoàn hồn, cười nhe răng: “Thưa cô, tôi bên nhà hàng xóm, muốn mượn giấm nhà cô, không biết có không?”
“Đợi đó.” Tống Thiên Thị nói rồi quay người vào nhà, lát sau bước ra cầm chai giấm trong tay.
Người đàn ông nhận lấy rồi cười nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Tống Thiên Thị nói rồi đóng cửa lại.
Cô quay lại sofa, cầm hoa atiso đỏ trong túi hoa quả của Giang Hàn Đông mang đi rửa, chưa ăn được hai miếng, chuông cửa lại reo.
Cô rút khăn giấy lau tay, đứng dậy bước ra cửa, nhìn qua mắt mèo lại thấy một người đàn ông khác.
Cô mở cửa ra, người đàn ông đứng ngoài ngây ra nhìn cô, sau đó lắp bắp nói: “Xin chào, tôi bên nhà hàng xóm, chúng tôi đang mở tiệc… quên mua muối, có thể… mượn cô chút muối không?”
Lại là nhà hàng xóm?
Tống Thiên Thị hơi nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp nhìn người đàn ông đang nhìn cô, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên: “Anh về trước đi, lát tôi đưa muối sang cho anh.”
Người đàn ông cực kỳ kích động: “Được.”
Người đàn ông quay về nhà bên cạnh, vừa vào cửa những người kia đã nhao nhao hỏi: “Sao rồi? Sao rồi?”
Người đàn ông vui mừng nói: “Xinh thật đấy, đúng là nữ thần trong cảm nhận của tôi.”
Giang Hàn Đông thấy anh ta về tay không, hơi nhíu mày lại: “Cô ấy không để ý đến anh à?”
Người đàn ông nói: “Không phải, cô ấy nói lát nữa mang muối sang.”
Ban nãy lúc Giang Hàn Đông đi tặng hoa quả về xuýt xoa với bọn họ, những người này nghe anh nói mà lòng rộn ràng, lấy cớ mượn đồ để xem Tống Thiên Thị đẹp đến mức nào.
Những người đó nghe lát nữa Tống Thiên Thị đến thì kích động không thôi, đôi mắt trông mong đợi cô.
Ôn Lâm Ngôn nói chuyện điện thoại hơi lâu, gần nửa tiếng đồng hồ sau, anh mới bước từ ban công vào phòng khách, đang định vào bếp hỏi xem làm tới đâu rồi thì đột nhiên chuông cửa reo.
Mấy người đàn ông ngồi trên sofa đồng loạt đứng dậy, chen lấn ồn ào: “Tôi đi mở! Tôi đi mở!”
Ôn Lâm Ngôn vừa nhìn đã thấy không ổn, trầm giọng nói: “Ngồi yên!”
Đồng nghiệp chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên.
Ôn Lâm Ngôn đi ra mở cửa, mấy người phía sau lưng anh rướn cổ nhìn ra ngoài.
Cửa mở ra, nhìn thấy Tống Thiên Thị đứng ngoài cửa, đôi mắt sâu thẳm vốn hờ hững của Ôn Lâm Ngôn lộ vẻ ngạc nhiên.
Tống Thiên Thị cầm một túi muối chưa mở cho anh, Ôn Lâm Ngôn nghi ngờ nhìn đồ cô đưa.
Tống Thiên Thị nhét túi muối vào tay anh, cười nhạt: “Con người tôi rất sợ phiền phức, thiếu gì nữa thì nói luôn một lần đi.”
Ôn Lâm Ngôn nhíu mày, nhất thời không hiểu ý cô là gì.
Tống Thiên Thị khoanh tay, đôi môi đỏ mỉm cười: “Không phải những người bạn của anh muốn ngắm tôi sao? Bọn họ đâu rồi? Tôi đến cho bọn họ ngắm đủ.”
Ôn Lâm Ngôn hiểu ra, cái đám này nhân lúc anh nghe điện thoại đi làm phiền Tống Thiên Thị rồi.
“Xin lỗi, bọn họ rảnh đến phát chán mà, cô cầm đồ về đi, nhà tôi có rồi.” Ôn Lâm Ngôn trả muối lại cho cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt không có cảm xúc gì, nhưng có thể thấy rõ sự áy náy trong ánh mắt.