[Ôn Lâm Ngôn: Cô đã làm lòng tôi rối bời, vậy bao giờ cô mới làm loạn giường tôi?]
[Tống Thiên Thị: Anh ấy là người đàn ông mà tôi vừa gặp đã muốn ngủ cùng!]
…
Mười hai giờ đêm, Cục Cảnh sát.
Ba người Tống Thiên Thị ngồi ngay ngắn tại chỗ, bên cạnh bọn họ, một cảnh sát hơn ba mươi tuổi đang bưng nước trà cho cậu chủ nhà họ Cổ để lấy lòng.
Cánh cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra, người mở cửa là một cảnh sát còn rất trẻ, sau lưng anh ta là một người đàn ông chưa đến năm mươi tuổi.
Ban nãy cậu chủ Cổ đã gọi về nhà nên Tống Thiên Thị biết chắc đây là người nhà của gã.
Chung Thu Yểu uống hơi nhiều nên giờ dựa vào vai cô ngủ thiếp đi, cô đẩy đầu Chung Thu Yểu ra, ăn ý cùng Tống Cạnh Hàm cúi đầu.
Bọn họ đâu có ngờ cái tên ngang ngược hống hách này lại có gốc rễ lớn thế chứ.
Tống Cạnh Hàm hối hận muốn chết, vẻ mặt như thể “xong đời rồi”.
Ban nãy lúc ở quán bar, cậu ta đánh nhau với cậu chủ nhà họ Cổ, hai người đều bị thương.
Lúc đó cậu ta không biết thân phận của cậu chủ Cổ nên ra tay rất mạnh.
Đột nhiên thấy một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt Tống Thiên Thị.
Người đó đi tới chỗ cảnh sát vừa thẩm vấn bọn họ.
Tống Thiên Thị thầm nghĩ: Cả đống tuổi rồi mà còn mang giày da mốt như thế, đúng là biến thái!
Cô vừa chửi thầm xong thì nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên…
“Xin chào, tôi là luật sư Ôn Lâm Ngôn của Cổ Đổng.”
Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc nhưng rất dễ nghe.
Tống Thiên Thị ngước mắt thì thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da đứng trước mặt cảnh sát vừa thẩm vấn bọn họ. Người đàn ông quay lưng về phía cô, dáng người cao ráo thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, thanh lịch như cây trúc.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy một người khác đi lướt ngang qua bọn họ, sau đó đứng trước mặt cậu chủ Cổ vừa sợ vừa giận nói: “Cậu chủ, ai đánh cậu đến mức này?”
Cổ Đổng chỉ Tống Cạnh Hàm, tức giận nói: “Là cậu ta!”
Tống Thiên Thị nhìn quản gia nhà họ Cổ rồi lại nhìn người đàn ông sau lưng ông ta.
Chỉ một bóng lưng đã thuận mắt thế, chắc vẻ ngoài cũng không tệ.
Có điều ban nãy anh ấy nói… anh ấy là luật sư?
Cậu chủ nhà họ Cổ muốn kiện Tống Cạnh Hàm à?
Tâm trạng muốn ngắm trai đẹp lập tức bị dập tắt như tạt nước.
Nhà họ Cổ dẫn cả luật sư tới, mặt Tống Cạnh Hàm tái mét giật áo Tống Thiên Thị, lặng lẽ nói với cô: “Xong rồi, anh là cậu chủ thật đấy.”
Tống Thiên Thị nhìn vẻ mặt sợ sệt của cậu ta nói: “Không sao, không phải anh ta để ý chị à? Nếu anh ta muốn trả thù em thì cùng lắm chị đi dụ dỗ anh ta.”
Tống Cạnh Hàm cảm động rớt nước mắt: “Chị, chị tốt quá, có tình có nghĩa quá.”
Tống Thiên Thị chỉ đang đùa cậu ta, thấy cậu ta tin lời mình thật thì cười ha hả: “Chị chỉ có sắc đẹp chứ không có tình nghĩa.”
“...”
Tống Cạnh Hàm khóc không ra nước mắt: “Không ngờ chị lại lừa người thế!”
Cậu ta không vô duyên vô cớ đánh nhau với cậu chủ Cổ, nguyên nhân là do Cổ Đổng cợt nhả với Tống Thiên Thị trong quán bar.
Là em trai của Tống Thiên Thị, đương nhiên cậu ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn khi thấy có người bắt nạt chị mình.
Tống Thiên Thị cười nhạo: “Cuối cùng em cũng thừa nhận em không phải là người.”
“...”
Tống Cạnh Hàm trừng mắt nhìn cô: “Lúc này rồi mà chị còn tâm trạng nói đùa!”