6 giờ chiều, Đỗ Nhạn Lan vừa tan làm, đang định về nhà, bà chợt nhìn thấy Đường Nghi Nhu đứng ngoài cửa lớn.
Bước chân bà dừng lại, lập tức nâng cảnh giác. Đường Nghi Nhu nhìn bộ đồ màu xám trên người bà, đây là quần áo của lao công khách sạn, cô đánh giá Đỗ Nhạn Lan, bà béo lên không ít, sắc mặt cũng hồng hào, thời gian này chắc hẳn bà sống không tồi.
Đường Nghi Nhu gọi một tiếng "mẹ", Đỗ Nhạn Lan không đáp, bà còn đang hoảng loạn, không biết cô định làm gì. Một thời gian không gặp, bọn họ nhất thời đều cảm thấy xa lạ, còn có chút xấu hổ.
Đường Nghi Nhu nói tới thăm bà, cùng ăn bữa cơm. Cô lại hỏi hiện tại bà sống ở đâu, Đỗ Nhạn Lan chỉ nói ở một mình, cô không hỏi nữa.
Cô nói thời gian trước cô và Lương Thế Bách ra nước ngoài một chuyến, hôm qua mới trở về. Cô như muốn giải thích vì sao lâu như thế mà không tới tìm bà, Đỗ Nhạn Lan lại đứng ngồi không yên, bà sợ Đường Nghi Nhu sẽ đột nhiên gây khó dễ, khiến bà mất mặt, ở đây nhiều người như vậy, hơn nữa chú Đỗ cũng sắp tan tầm... Bà miên man suy nghĩ, chỉ ậm ờ đáp lời Đường Nghi Nhu.
Thấy bà như vậy, Đường Nghi Nhu muốn nói rồi lại thôi. Thức ăn trên bàn còn y nguyên, cô kêu người đóng gói lại, bảo Đỗ Nhạn Lan mang về. Bà không muốn, nhưng sợ cô không vui, nên đành uể oải xách theo. Đường Nghi Nhu không mở miệng nói muốn đưa bà về, bà sẽ không để cô đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1003-2/1668792/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.