Lần trước, sau hôm Đường Nghi Nhu và Lương Thế Bách rời đi, Đỗ Nhạn Lan trở về quê. Đường Nghi Nhu nhận được cuộc gọi từ bác trai nên mới biết, bác ta nói đã để Đỗ Nhạn Lan ở nhà mình, cô không cần lo lắng.
"Em lo cái rắm!" Đường Nghi Nhu cúp máy xong liền xả giận với Lương Thế Bách.
Anh mỉm cười, anh biết Đường Nghi Nhu chỉ mạnh miệng thế thôi, người cô quan tâm nhất trên đời chính là Đỗ Nhạn Lan. Cô đã quen với việc bảo vệ bà, vai trò mẹ con giữa bọn họ dường như đảo ngược. Nhưng Đỗ Nhạn Lan vẫn luôn sợ Đường Nghi Nhu, không phải cô không biết. Sẽ có ngày bà rời đi, với bà mà nói, chuyện rời khỏi cô dễ dàng hơn so với rời khỏi Đường Xuân Sinh nhiều.
"Bác ta còn hi vọng em sẽ biết ơn kìa! Dựa vào đâu! Bác ta không phải cùng mẹ sinh ra với Đỗ Nhạn Lan hay sao?" Đường Nghi Nhu chán ghét giọng điệu của bác cô, giống như cô phải biết ơn vì bác ta cho Đỗ Nhạn Lan ở nhà mình.
Đường Nghi Nhu hạ quyết tâm, lần này cô mặc kệ, để xem Đỗ Nhạn Lan ở đó được bao lâu, xem bác cô giả làm người tốt được bao lâu.
Nhưng cuối cùng, người không chịu nổi trước là cô.
Từ lúc Đỗ Nhạn Lan trở về quê, ngày nào Đường Nghi Nhu cũng nhận được điện thoại từ bác, báo cáo Đỗ Nhạn Lan hôm nay làm gì, bọn họ tiếp đãi bà thế nào, có khi còn kể lể cả tên món ăn. Khoảng nửa tháng bị làm phiền, Đường Nghi Nhu rốt cuộc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1003-2/1668785/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.