Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, Đường Nghi Nhu quả thật mơ thấy Đường Xuân Sinh, ông ta nói đến gặp cô, bọn họ ngồi ngoài phòng khách tối tăm trong căn nhà cũ kĩ, bình tĩnh nói chuyện, nhưng nói một lúc, người đối diện đột nhiên biến thành Lương Minh Chí. Đường Nghi Nhu choàng tỉnh, lúc tỉnh dậy, hai tay cô đặt trên ngực.
Thảo nào gặp ác mộng, cô vội vã bỏ tay xuống.
Cô tùy tiện sờ phần giường bên cạnh, không ngoài ý muốn, giường trống không lạnh lẽo, không biết anh đã dậy khi nào. Hôm nay Lương Thế Bách không đi làm, nhưng anh không thích ngủ nướng. Đường Nghi Nhu nằm trên giường thêm một lát, thử nhớ lại Đường Xuân Sinh đã nói những gì, giấc mơ này quả thật khó chịu, cảm giác chính mình nhớ rõ, nhưng nghiêm túc ngẫm nghĩ, thật ra chẳng nhớ được gì, ký ức cứ thế vuột khỏi tầm với. Nằm mơ thật sự khiến cả người mệt mỏi, cô thà chọn một đêm mất ngủ thức trắng.
Cô muốn quên đi giấc mộng này triệt để.
Đường Nghi Nhu ngồi dậy rời giường, cô bước ra ngoài, đi đến ban công, Lương Thế Bách đang ngồi ở vị trí quen thuộc. Cô gõ gõ cửa kính, anh quay đầu lại, nhìn thấy cô liền cười, vẫy vẫy tay, kêu cô vào ngồi.
Đường Nghi Nhu lắc đầu, cô xoay người, Lương Thế Bách lập tức chạy ra mở cửa, giữ cô lại. Cô đẩy anh ra: "Em đi rửa mặt, anh đợi một lát."
Nhưng anh nói: "Lúc này không khí tốt, em vào ngồi một lúc rồi đi rửa mặt sau cũng được." Anh hào phóng chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1003-2/1668783/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.