Đường Nghi Nhu không có bạn bè ở thành phố này, sau khi ở bên Lương Thế Bách, cô mới bắt đầu theo anh ra ngoài xã giao, nhưng cô cũng không thích thú gì cho cam. Ban đầu còn cảm thấy mới mẻ, tựa như cưỡi mây đạp gió, nhưng rồi cũng thấy bình thường.
Lương Thế Bách nói: ''Người với người chẳng khác nhau mấy. Khác biệt duy nhất của người giàu và người nghèo là tài sản, còn những thứ như IQ, cách giao tiếp, nhân phẩm, anh nghĩ không ai hơn ai, cũng chẳng ai kém ai.''
Đường Nghi Nhu cười rộ: ''Lời này em thích nghe.'' Lương Thế Bách đắc ý, anh đương nhiên nói cho cô nghe.
Tâm trạng dễ chịu, Đường Nghi Nhu đột nhiên nói: ''Kể em nghe về Uyển Tâm Nghiên đi.'' Lúc thoải mái, cô sẽ làm một số chuyện ngớ ngẩn.
Lương Thế Bách lập tức ngậm miệng lại, tiếp tục đọc sách.
Bọn họ ở trong thư phòng. Không lâu sau khi Lương Thế Bách bước vào, Đường Nghi Nhu cũng chạy theo. Gần đây cô rất thích làm phiền anh, không còn cố ý tạo khoảng cách giữa hai người nữa. Cô chống một tay, ngồi trên bàn, ánh mắt Lương Thế Bách hơi khó xử, cô xem như không thấy, chân trần vuốt ve đùi anh.
''Nói đi mà...'' Bàn chân cô càng lúc càng hướng lên trên.
Lương Thế Bách ngăn cô lại, biểu tình mất tự nhiên: ''Đừng như vậy, mau xuống đi.''
Đường Nghi Nhu đã sớm phát hiện, anh không thích những cử chỉ đụng chạm thế này, ngay cả lúc lên giường, anh cũng không phải kiểu người dễ mất kiểm soát.
''Anh nói thì em xuống.''
''Lần trước anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1003-2/1668780/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.