Lưu Tranh ngủ lại nhà cha mẹ một đêm, hôm sau, lúc ăn cơm trưa xong, Quan Tư Nghi gọi điện đến.
Lưu Lực Lực thu dọn cặp sách căng phồng, trong miệng vẫn còn nhai thức ăn, thấy Nguyễn Bình buồn buồn, cậu nhào vào lòng bà: ''Bà ơi tuần sau cháu lại đến thăm ông bà được không.''
Nguyễn Bình đồng ý, Lưu Lực Lực tiếp tục làm nũng: ''Cháu còn muốn ăn cánh gà chiên coca ạ.'' Bà vực dậy tinh thần, cười nói: ''Lần sau cháu tới bà lại làm nhé.''
Lưu Tranh cảm giác như thể mình đã phạm tội vô cùng nghiêm trọng. Lưu Bá Chính đứng ở một góc, nhìn ba người bọn họ, ông thở dài rồi đi vào phòng.
Lưu Lực Lực lúc này mới buông bà ra, xoay người nắm tay cha đi xuống lầu.
Ra khỏi tiểu khu, xe của Quan Tư Nghi đã đậu ở đó. Lưu Lực Lực đi tới, mở cửa xe bước lên.
Lưu Tranh gõ gõ lên cửa kính xe, lớp kính hạ xuống, biểu tình chán ghét không hề che giấu của Quan Tư Nghi lộ ra. Nếu không phải có con trai ở đây, cô nhất định sẽ không để ý tới gã.
''Còn chuyện gì nữa?'' Quan Tư Nghi hỏi.
Lưu Tranh nhìn con trai ngồi ở hàng ghế sau, gã thấp giọng như cầu xin: ''Cô có thể để Lực Lực ở nhà cha mẹ tôi thêm vài ngày nữa được không?''
Cô lạnh lùng từ chối: ''Không được, Lực Lực còn phải đi học.''
Gã vội nói: ''Cha mẹ tôi có thể đưa con tới trường....''
Lời chưa dứt, cửa sổ xe đã kéo lên lại, gã nghe Lực Lực gọi một tiếng ''cha''. Xe nổ máy, gã chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1003-2/1668769/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.