Chương trước
Chương sau
Đúng như Điềm Tư Tư dự đoán, ý định của Điềm Tư Nhiên đã lọt vào tai Thiệu Phi Phi.

“Con điên à, con gái Thiệu Phi Phi ta sao có thể vào phủ Bình Nhạc Vương được; con không nghe người ta nói à. Bình Nhạc Vương gia là kẻ điên, là kẻ không có tiền đồ. Con vào đó chính là uổng phí bao công sức của ta bây lâu nay đó biết không hả?”

Thiệu Phi Phi cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi; mọi thứ đang chống lại bà ta; từ đứa con của thiếp thất cho đến con gái của mình. Từ nhỏ đến lớn, bà ta dạy cho Điềm Tư Nhiên cầm kỳ thi họa, từng bước đi cử chỉ đều là một nữ nhân cao quý hòng đưa con gái vào đông cung. Thế mà bây giờ con gái bà ta lại muốn đi làm trắc phi của một tên không có thực quyền. Thiệu Phi Phi không tức sao được.

Điềm Tư Nhiên khóc lóc, cô ta không muốn vào phủ Đại hoàng tử, cô ta biết mình đã “nhất kiến chung tình” với Bình Nhạc Vương gia. Điềm Tư Nhiên quỳ xuống khẩn thiết cầu xin mẹ mình:

“Mẫu thân, con không muốn vào phủ Đại hoàng tử. Con đã yêu Vương gia rồi; xin người tác thành cho con. Vào phủ Bình Nhạc Vương con có thể đánh bại Điềm Tư….”

Chát…..

Thiệu Phi Phi mạnh tay dùng hết lực tát vào mặt Điềm Tư Nhiên, ngón tay dài của bà ta gây nên một vết xước dài trên mặt nàng ta. Bà ta cay nghiệt nói:

“Con nghe đây, con chỉ có thể là thê thiếp của Đại hoàng tử; từ này đến ngày hội lễ tuyển tú, con ngoan ngoãn trong phòng cho ta.”

Thiệu Phi Phi ra lệnh gia đinh canh chừng phòng Điềm Tư Nhiên, không cho tiểu thư ra ngoài. Bà ta còn đang nghĩ cách giải thích như thế nào với Điềm Doãn.

*Phủ Bình Nhạc Vương*

“Nàng nói xem, tại sao Điềm Tư Nhiên cứ muốn gả cho ta thế. Chẳng phải vào phủ này cô ta sẽ bị nàng đè một đầu hay sao?”

Bình Nhạc Vương gia Triệu Bình đang ngồi thong thả trên nhuyễn tháp, nhấm nháp trà sen và ăn bánh điểm tâm. Hắn ta đưa mắt nhìn Vương phi của mình đang ngồi đối diện. Điềm Tư Tư điềm tĩnh ngồi pha trà, dáng vẻ ung dung thong thả, tư thế vô cùng cao ngạo.

“Điềm Tư Nhiên chắc chắn rằng với nhan sắc cô ta sẽ đánh bại được thần thiếp mà lấy lòng được Vương gia. Cô ta giống hết mẹ của mình thôi.”

Triệu Bình khinh bỉ: “Nàng ta quả thực là xem thường bổn vương.”

“Ngài thì dường như cả thiên hạ xem thường chứ không phải mình cô ta đâu. Được mấy quý nhân vì tranh giành nữ tử thanh lâu mà đánh nhau giữa đường giữa phố như ngài?”

Triệu Bình bật người ngồi dậy, dí sát mặt vào mặt Điềm Tư Tư. Hắn ta đang nghĩ có phải nàng đang ghen hay không, nhưng rồi lại tự mình phủ định điều đó. Nếu Điềm Tư Tư ghen tỵ thì đã cho tống cổ toàn bộ thiếp thất Bình Nhạc Vương Phủ rồi.



Triệu Bình không thể nắm bắt được suy nghĩ của Vương phi nhà mình. Nàng lúc nóng lúc lạnh, lúc nhiệt tình như lửa, lúc lạnh lùng như băng giá. Thậm chí Triệu Bình còn không biết Điềm Tư Tư có chút tình cảm nào với mình hay không.

Cả hai nhìn thì có vẻ hòa hợp nhưng thật ra ở giữa hai người luôn có một tấm màn ngăn cách.

Y gõ tay trên bàn trà: “Thế nàng có muốn Điềm Tư Nhiên vào phủ hay không?”

Nàng không nói gì cả, rót nhẹ trà từ trong ấm vào chén rồi đẩy về phía Triệu Bình:

“Trà sen này rất thơm, ngài uống thử xem. Điềm Tư Nhiên vào phủ Bình Nhạc Vương hay phủ Đại hoàng tử không quan trọng. Hiện tại, chẳng phải ngài nên đến thăm Mạn Doanh Doanh hay sao? Đã hơn mấy tháng nàng ta cũng không có động tĩnh gì cả.”

Triệu Bình uống chén trà rồi bật cười to. Vương phi nhà hắn quả nhiên thú vị, bản thân còn tại vị chủ mẫu lại khuyên hắn đi thăm trắc phi. Nhưng nàng nói đúng, Mạn Doanh Doanh đang bị bức bách dữ dội rồi; hắn ta chỉ cần châm một mồi lửa là có thể tìm ra được bí mật giữa cô ta và Thái Hậu.

“Được rồi, lát nữa ta sẽ đến Ái Doanh viện, nhưng mà trưa nay ta muốn dùng cơm ở chỗ nàng.”

Cơm canh ở Hạ Hoa viện tại đạm bạc nhưng mà dùng cũng mỹ nhân thì có gì sánh bằng.

- ------------------------------------------

Triệu Bình nói không sai, Mạn Doanh Doanh dạo này đang vô cùng bức bách. Không biết từ khi nào, mọi sự chuyên sủng của Vương gia đều dành cho Điềm Tư Tư. Nàng ta từ một Trắc phi được sủng ái một thời nay chỉ có thể cô độc nơi khuê phòng.

“ A Hoa ngươi đi hỏi xem, hôm nay Vương gia dùng cơm ở đâu?”

“Bẩm… bẩm Trắc phi, trưa nay Vương gia dùng cơm ở Hạ Hoa viện a.”

Lại là Hạ Hoa viện. Mạn Doanh Doanh đấm tay xuống bàn. Rốt cuộc ả họ Điềm đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Vương gia chứ?

“A Hoa, ngươi đi mời Vương gia nói là ta bị ốm nặng, mong Vương gia đến thăm.”

“Trắc phi không được đâu ạ, nô tỳ còn không thấy được Vương gia nữa. Lần nào đến cũng bị thị vệ Hạ Hoa viện ngăn lại. Nhờ họ chuyển lời họ cũng không chuyển lời.”

Xoảng…..



Mạn Doanh Doanh mặt đỏ tía tai quăng chén trà xuống đất, thật là khinh người quá đáng. Nhưng nàng cũng vô cùng lo lắng, nếu không gặp được Vương gia thì làm sao thực hiện được kế hoạch? Thời hạn Thái Hậu cho sắp đến rồi.

“Vương gia giá đáo.”

Tiếng thị vệ hô to từ cửa viện, Mạn Doanh Doanh sắc mặt rạng rỡ, vội vã vén lái mái tóc lòa xòa chạy ra nghênh đón:

“Thần thiếp bái kiến Vương gia.”

Triệu Bình nâng tay nàng đứng dậy, ánh mắt thâm tình nhìn Mạn Doanh Doanh. Mạn Doanh Doanh như chết chìm trong ánh mắt đó. Đã rất lâu rồi nàng mới gặp Vương gia, rất lâu rồi ngài ấy mới nhìn nàng như thế.

Thấy mắt Mạn Doanh Doanh rơm rớm nước mắt, Triệu Bình vội hỏi han ân cần:

“Nàng sao thế, sao lại khóc. Ai bắt nạt nàng à?”

Mạn Doanh Doanh rúc mặt vào ngực Triệu Bình:

“Còn ai ngoài ngài nữa. Đã bao lâu rồi chàng không đến thăm thần thiếp chứ?”

Triệu Bình ôm chặt lấy bả vai nữ nhân trong lòng mình, nhẹ nhàng trấn an:

“Ta không đến thăm nàng là để cho nàng biết lỗi. Dù ta có sủng ái ai đi chẳng nữa thì ta vẫn mãi yêu một mình nàng mà thôi. Nàng không nên đi quá giới hạn của ta, hiểu không Doanh Nhi.”

Mạn Doanh Doanh nước mắt ngắn nước mắt dài, hoàn toàn không để ý đến vẻ lạnh nhạt trong mắt Triệu Bình. Nàng ta ôn nhu nhận:

“Thần thiếp biết tội, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Đêm nay….. Người ở lại với thần thiếp được không ạ?”

“Tất nhiên là được. Ta cũng nhớ nhung nàng lắm rồi. Mấy tháng xa nàng ta phải chịu biết bao nhiêu khổ cực cơ chứ.”

Mạn Doanh Doanh nghe vậy thì hân hoan vui sướng. Xem ra Triệu Bình vẫn còn yêu nàng lắm. Lúc đi ra phía sau chuẩn bị trà, Mạn Doanh Doanh lén lấy lọ thuốc trong hộc tủ bôi một ít vào cổ tay, nàng hoàn toàn không biết rằng hành động này của mình đã hoàn toàn bị tấm gương đặt trên bàn trang điểm làm bại lộ trước mặt Triệu Bình.

Nếu Thái Hậu Hàn Ninh mà biết chắc hận “đồng đội heo” này lắm cho xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.