Cung nữ eo nhỏ chân thon nhảy múa trên đài. Áo xanh váy hồng lăng là tơ lụa nhìn thích mắt vô cùng. So với Bình Nhạc Vương gia thì Vương phi bên cạnh càng thêm chú mục vào tiết mục trên đài hơn. Nàng ta một tay uống rượu một tay cầm bánh, bộ dáng thưởng thức mỹ nhân rượu ngon.
Hoàng đế đã mấy lần liếc mắt nhìn nàng bằng vẻ tò mò. Nữ nhân của Cửu đệ thật kì lạ, phóng khoáng thoải mái không có chút nào gò bó khó chịu. Hoàng hậu Hàn Nhược Nhi ngồi phía dưới nhìn theo ánh mắt của Hoàng đế, bàn tay dưới bàn đã nắm chặt thành quyền. Hôm nay nàng phải tự tay tuyển phi cho phu quân của mình, lại thấy chàng ta nhìn chằm chằm đệ tức của mình.
Thái Hậu ngồi bên cạnh, thấy không khí đã được làm ấm đủ mới ra lệnh cho Thái giám tổng quan đưa các tú nữ lên đài.
Mỗi đợt lên lần lượt là 10 người. Người thì thanh tao cao nhã, người thì kiều diễm mỹ lệ. Nhan sắc nữ nhân nào cũng thuộc dạng tuyệt sắc. Chỉ có hai con mắt nhìn cũng không đủ a.
Thái Hậu vẻ mặt soi mói nhìn các tú nữ phía dưới.
“Hoàng đế, con xem nữ nhân kia xinh đẹp chưa kìa. Dáng người yểu điệu thục nữ, vẻ mặt sáng lạn. Nhìn là biết người nhiều con nhiều phúc. Người ở dưới mau báo họ tên.”
Nữ nhân mặc váy lụa hồng nhẹ nhàng bước lên, quỳ xuống thỉnh an:
“Bẩm Thái Hậu, Hoàng thượng, nô tỳ tên là Liễu Tinh. Là đích trưởng nữ của quan lục phẩm huyện phủ Ngân Thành. Năm nay nô tỳ vừa tròn 16 ạ.”
Thái Hậu gật đầu hài lòng, nói với Hoàng đế.
“Hoàng đế, Ai gia trong cung cũng buồn chán. Hay để Liễu Tinh vào hậu hạ ta đi.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, nói với Tổng quản Đại nội Thái Giám Thiên Khâm ghi lại.
“Liễu Tinh huyện phủ Ngân Thành. Phong thành Liễu Đáp ứng, lập tức tiến cung.”
Liễu Tinh lập tức cười hớn hở, quỳ xuống tạ ơn:
“Thần thiếp tạ ơn Thái Hậu, Hoàng thượng.”
Hàn Nhược Nhi lúc này cầm khăn tay chấm lấy khóe môi vẫn cố gượng lấy nụ cười. Chỉ sau một canh giờ mà Thái Hậu đã nạp 2 đáp ứng 2 quý nhân vào hậu cung hoàng đế. Khăn tay trong tay nàng đã bị vò tới rách nát.
Một lúc sau, Điềm Tư Nhiên cuối cùng cũng lên đài. Nàng ta nhan sắc mặn mà, cử chỉ dịu dàng, tao nhã nhìn là biết được dạy dỗ rất tốt.
Thái Hậu nhìn một chút nhưng thấy nàng xuất thân Điềm phủ cũng hơi e ngại. Lúc này Đại hoàng tử Triệu Duệ đứng lên.
“Bẩm Thái Hậu, Phụ hoàng, Nhi thần xin phép được xin một đặc ân.”
“Ồ, hoàng nhi có gì cứ nói. Chẳng lẽ con thích tú nữ nào trong số đây sao?”
Triệu Duệ cười cười, cung kính nói với Hoàng đế”
“Thưa Phụ hoàng, ngài đúng là liệu sự như thần, từ lần đầu gặp gỡ nhi thần đã để ý đến nàng. Chính là tú nữ mặc váy xanh nhạt đứng giữa kia.”
“Duệ nhi sao con vô lễ như vậy, Phụ hoàng con còn chưa nói xong. Sao con lại vượt mặt người được như vậy?” Hàn Nhược Nhi thấy con mình chọn Điềm Tư Nhiên thì vội vàng đứng lên ngăn cản, nàng không thích nữ nhân họ Từ.
Hàn Thái Hậu ngồi trên bục, liếc mắt nhìn nàng, lập tức quở trách:
“Hoàng hậu, chỉ là một nữ nhân mà thôi; sao con lại làm như vẻ Hoàng đế nhỏ nhen tranh giành với con mình như vậy?”
“Thưa mẫu hậu, con không…?”
“Người đâu, Hoàng hậu mệt rồi, đưa người về nghỉ ngơi. Đừng để nàng ấy ở đây hồ ngôn loạn ngữ nữa/”
Chưa đợi Hoàng hậu phân trần xong, Thái Hậu đã ra lệnh đưa nàng rời khỏi đây. Càng ngày bà ta càng thất vọng về Hàn Nhược Nhi.
“Haiz. Nếu lúc ấy Vi Vi lớn hơn một chút thì được rồi.”
Hoàng hậu được đưa về cung nghỉ ngơi, lúc nãy buổi lễ tuyển tú mới bắt đầu. Điềm Tư Nhiên theo lệnh bước lên giới thiệu:
“Bẩm Thái Hậu, Hoàng thượng, thần nữ tên Điềm Tư Nhiên, là nhị tiểu thư phủ Điềm Doãn. Năm nay vừa tròn 15 tuổi.”
“Ha ha ha. Được. Dung mạo diễm lệ, cử chỉ đoan trang. Ta ban ngươi cho Triệu Duệ làm Trắc phi.”
Triệu Duệ làm bộ mừng rỡ đứng lên:
“Nhi thần đa tạ phụ hoàng ban thưởng.”
Điềm Tư Tư ngồi dưới đài, bộ dạng tùy ý thản nhiên. Nàng đã ăn hết một dĩa điểm tâm, Triệu Bình liền bảo cung nữ đem lên đĩa mới cho nàng.
“Vương gia, ngài xem. Thiệu Phi Phi coi như đạt được mục đích của bà ta rồi.”
“Nếu như bà ta biết nàng nhúng tay vào việc này thì có tức điên hay không?”
“Không đâu, bà ta chỉ quan tâm đến giàu sang phú quý của bà ta thôi. Chàng không thấy nãy giờ Điềm Tư Nhiên có liếc trộm về phía đây mấy lần à. Rõ ràng vẫn chưa dứt tình với chàng mà bị mẫu thân ép gả ép cưới.”
Hai phu thê Bình Nhạc Vương gia không xem ai ra gì mà nói chuyện riêng. Thái Hậu trên đài liếc nhìn mấy lần, cuối cùng khụ một tiếng; giả bộ niềm nở hỏi Triệu Bình:
“Bình nhi, con xem mấy tú nữ này đi. Con cũng nên chọn lấy vài người. Sinh con nối dòng cho Hoàng thất chúng ta.”
“Vâng thưa mẫu hậu.”
Một nữ tử áo tím bước ra khỏi hàng, vấn an hai phu thê Bình Nhạc Vương:
“Tì nữ Dung Tích, thỉnh an Vương gia Vương phi. Tì nữ năm nay 18 tuổi. Là đích nữ quan thất phẩm huyện Ngân Sơn. Xin ra mắt Vương gia.”
Dung Tích bộ dáng xinh đẹp, liếc mắt đưa tình với Triệu Bình. Điềm Tư Tư ăn xong khối điểm tâm liền hỏi nàng:
“Dung Tích cô nương có biết làm vườn trồng hoa hay không?”
Dung Tích ngơ ngác lắc đầu.
“Bẩm Vương phi.”
Điềm Tư Tư bộ dáng cau có khó chịu.
“Hừ. Bình Nhạc Vương Phủ ta có một vườn cúc rộng lớn, là nguyên liệu chủ yếu cung câp cho quán trà Cúc Mật của ta. Ngươi vào phủ mà không biết làm vườn trồng hoa, sao mà hầu hạ ta tốt được.”
“Tỳ nữ biết thêu thùa, còn biết…”
“Đúng vậy, Vương phi nói đúng. Nữ nhân như vậy trong phủ chúng ta dùng không được.”
Một câu nói của Triệu Bình lập tức ngăn cản giấc mơ đậu lên Bình Nhạc Vương Phủ của Dung Tích. Nàng ta đành lùi lại phía sau.
Thái Hậu gượng cười. Lí do khó coi như vậy mà cũng nói ra được. Đám tú nữ này vào phủ là để hầu hạ Triệu Bình chứ có phải để hầu hạ đám hoa cúc của Bình Nhạc Vương phi đâu.
“Được rồi, nếu Vương gia và Vương phi không thích thì chúng ta xem nữ nhân khác vậy.”
Nhưng tiếp theo có đến mười tú nữ đến diện kiến Vương gia thì bị Điềm Tư Tư chê hết chín người.
“Nữ nhân này bộ dáng quá gầy gò, không thích hợp cho việc sinh đẻ sau này. Người nói đúng không Vương gia?”
“Đúng vậy.”
“Nữ nhân này nãy giờ liếc mắt đưa tình từ Hoàng thượng đến Đại Hoàng tử, đến Nhị hoàng tử rồi lại đến Vương gia. Rõ ràng là người trong ngoài bất nhất? Không thích hợp vào phủ.Người nói đúng không Vương gia?”
“Ta cũng thấy giống nàng.”
Lệ quý phi ngồi bàn bên cạnh mà muốn đổ mồ hôi hột thay nàng. Sao vị Vương phi này kì lạ như thế?
Đến người thứ 10 thì Điềm Tư Tư mới đặt chén rượu xuống:
“Trong tên cô ta có một chữ Bình, phạm húy Vương gia. Không được.”
“Ta thấy nàng nói đúng. Phạm húy không tốt.”
Cuối buổi tuyển tú, ai về nhà nấy. Hoàng đế nạp vào hậu cung thêm 10 người. Riêng mỗi vị hoàng tử ít nhất cũng nạp được 1 thiếp thất. Chỉ riêng Bình Nhạc Vương gia là không có gì.
Đã vậy danh tiếng khó chịu khắc nghiệt của Bình Nhạc Vương phi còn truyền rộng ra ngoài, không chỉ ngoài bình dân bá tánh mà còn đối với quý nhân quan lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]