Chương trước
Chương sau
Bình Nhạc Vương gia bị thương nên bị Vương phi nhét vào trong xe ngựa không cho ra ngoài. Hắn ta vén rèm xe lên, giọng điệu nịnh nọt nói với người đang cưỡi ngựa bên cạnh.

“Tư Tư, nàng nhìn xem có lý nào Vương gia thì ở trong xe, Vương phi lại cưỡi ngựa thong dong bên ngoài. Nàng….”

“Thiếp không muốn góa chồng sớm đâu. Người mà chết sớm thì thiếp sẽ tái giá ngay lập tức đấy.”

Điềm Tư Tư không cho Triệu Bình giải thích, liền thúc ngựa đi lên đầu phía hàng ngũ.

“Tư Tư, nàng nghe ta nói…. Tư Tư.”

Tiêu Đắc lén lút nhìn Vương gia phu phụ có vẻ đang giận nhau, mon men lại gần hỏi thăm.

“Vương gia, người làm gì khiến Vương phi tức giận sao?”

Hừ. Sao không phải là ngược lại chứ. Bất quá từ ngày bị Tiểu Lệ “bắt gian” trên giường, Triệu Bình để ý thấy Vương phi nhà hắn rất hay lườm nguýt hắn. Nhưng hắn đã kịp xơ múi gì đâu chứ.

Trước cửa Huyện phủ Cách Vực, một nhóm quan viên đang chỉnh tề đứng đó nghênh đón Tuần phủ đại nhân Triệu Bình. Lúc cờ liễng hiện ra từ đẫng, một tên nha dịch đã nhanh chóng chạy lại bẩm báo với Huyện phủ đại nhân.

“Thưa Đại nhân, người ở phía trước chính là đoàn người của Tuần phủ. Nhưng mà dẫn đầu không phải là Bình Nhạc Vương gia mà lại là một nữ nhân.”

Người chưởng quản Cách Vực trong Huyện phủ là quan lục phẩm tên Nghiêm Tuấn, năm nay đã qua tuổi tứ tuần. Hắn ta nhíu mày. Bình Nhạc Vương gia không dẫn đầu mà lại để cho một nữ nhân, chuyện này trước giờ làm gì có thông lệ đó.



Nhưng chưa kịp để hắn ta suy nghĩ ra nguyên nhân thì Điềm Tư Tư đã dẫn đầu đoàn Tuần phủ đi đến.

“Bình Nhạc Vương gia, Bình Nhạc Vương Phi giá đáo. Tất cả quỳ xuống thỉnh an.”

Giọng nói vang vọng của Tiêu Đắc cùng với đó là tiếng thỉnh an của toàn bộ hơn hai mươi quan lại Huyện phủ Cách Vực. Triệu Bình vén xe ngựa, được Điềm Tư Tư dìu xuống. Hắn ta vẻ mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt sắc bén như chim ưng, liếc qua đám người đang cúi đầu; giọng nói trầm ấm nghiêm nghị vang lên:

“Tất cả miễn lễ đi.”

“Hạ quan là Huyện lệnh của Cách Vực tên gọi Nghiêm Tuấn xin phép được nghênh đóng Vương gia Vương phi. Trạm dịch đã được chuẩn bị đầy đủ. Mời Vương gia tiến vào nghỉ ngơi ạ.”

Triệu Bình phất tay, có vẻ mệt mỏi vì đi đường dài mà phân phó.

“Ta tạm nghỉ ngơi ngày hôm nay. Ngày mai sẽ bắt đầu công việc. Các ngươi chuẩn bị sổ sách sự vụ giao cho thuộc hạ của ta đi.”

Nghiêm Tuân nghe vậy thì vội vàng cười cười lấy lòng.

“Vương gia mới đến vẫn còn mệt mỏi với lại chưa thăm thú Cách Vực, người cứ nghỉ ngơi ít hôm đi ạ. Việc tuần tra Cách Vực cũng không nhiều, hạ quan đã sai phái người chuẩn bị rồi.”

Dừng một chút, Nghiêm Tuấn ghé vào tai Triệu Bình nói nhỏ.

“Nữ nhân Cách Vực phong lưu phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, tuyệt đối sẽ làm người hài lòng.”

Ánh mắt của hắn lộ rõ vẻ tiểu nhân nham hiểm. Nghe nói Tuần phủ lần này là Bình Nhạc Vương gia, hắn đã sắp xếp hàng chục mỹ nhân sắc nước hương trời bên cạnh. Tuyệt đối sẽ khiến vị Vương gia này rơi vào ôn nhu như nước mà quên cả công việc.

Triệu Bình nghe hắn ta nói về mỹ nhân thì có hơi chột dạ. Đúng là quá khứ hắn có ăn chơi thật nhưng đám quan viên có mắt không tròng này cứ thích đào bới cái quá khứ này lên thế nhỉ? Không thấy Vương phi của hắn đang đứng đó sao?

“Khụ …. Khụ… Ta biết rồi, các ngươi lui ra đi, ta cần phải nghỉ ngơi.”

Trong phòng Trạm dịch, Điềm Tư Tư đang thay thuốc cho Triệu Bình.

“Nàng đừng nghe hắn ta nói, ta tuyệt đối không động chạm vào các nữ nhân đó đâu.”

Điềm Tư Tư không để trong lòng lời Nghiêm Tuấn nói.



“Có thiếp ở đây, đám nữ nhân đó có thể lại gần Vương gia hay không còn khó nói.”

Triệu Bình cười hớn hở vui vẻ, động tác của Điềm Tư Tư nhẹ nhàng, giọng nói lại có vẻ ghen tuông vu vơ làm hắn vui vô cùng.

“Đêm nay có tiệc tẩy trần. Ta đoán bọn quan viên đó còn giấu hậu chiêu phía sau. Nàng hãy cẩn thận.”

“Thiếp biết.” Điềm Tư Tư vẻ mặt nghiêm trọng, bàn luận với Triệu Bình.

“Phía sau Cách Vực chắc chắn là thứ gì đó bọn họ không muốn cho chúng ta biết đến. Nghiêm Tuấn sẽ không cho người lại gần sổ sách quan trọng, hắn sẽ cho người chìm đắm trong mỹ tửu và mỹ nhân.”

“Hừ. Lão bà Thái Hậu đó vẫn nghĩ ta ngốc thật hay sao mà dùng cách này đối phó với ta.”

Điềm Tư Tư nghĩ ra cái gì đó, nàng hiến kế với Triệu Bình.

“Vương gia tối nay thần thiếp không đến tiệc tẩy trần với người. Người đem ả nữ nhân mà Nghiêm Tuấn tặng người về đây đi để thần thiếp đối phó cho.”

Bình Nhạc Vương gia nghe Vương phi đẩy mình vào vòng tay nữ nhân khác thì không vui. Nàng ấy cứ như thế nào ấy?

“Nàng nói đi, nàng có kế hoạch gì đúng không?”

Điềm Tư Tư không nói gì chỉ mỉm cười với hắn, nụ cười đầy mưu mô khiến Triệu Bình rợn tóc gáy. Vương phi của hắn lại như thế nữa rồi.

- -----------------------------------------

Buổi tối trong khi Triệu Bình đang bận rộn đối phó với quan viên trong tiệc tẩy trần thì Điềm Tư Tư đội mạng che mặt dẫn theo phu phụ Đại Tráng cùng Phong Thừa đi dạo chợ đêm.

“Vương phi, người muốn mua gì sao?”

Tiểu Lệ nhỏ giọng hỏi nàng. Cả ngày đi đường mệt nhọc thế mà Vương phi không thèm nghỉ ngơi, ngay buổi tối đã đi ra ngoài.

Điềm Tư Tư tay cầm một chiếc quạt tròn, cứ đi qua đi lại các quầy hàng. Trong tay Đại Tráng cùng Phong Thừa càng ngày càng nhiều đồ.



Bỗng nhiên lúc đi ngang qua một quầy hàng thêu thùa, Điềm Tư Tư dừng chân lại. Nàng cầm lên mấy chiếc túi thơm, tay vân vê đường thêu trên đó rồi đưa lên mũi ngửi. Đường thêu quen thuộc, mùi hương quen thuộc.

“Vị cô nương này mau xem đi. Túi thơm này phu nhân ta thêu rất đẹp đúng không?”

“Chủ quầy, ta thấy đường thêu này khá lạ, không biết phu nhân đây là người nơi nào a?”

“Ha ha vậy là cô nương ở nơi khác đến sao. Đường thêu này chính là đặc biệt chỉ có Cách Vực chúng ta biết thêu thôi. Cô nương ngửi thấy mùi hương thoang thoảng đó chứ. Hương liệu này cũng chính là Cách Vực chúng ta trồng, không một nơi nào khác có đâu?”

Điềm Tư Tư giấu đi vẻ mặt ngưng trọng, cười cười bảo Tiểu Lệ thanh toán tiền hàng rồi về dịch quán.

Dưới ánh đèn, nàng sờ chậm rãi lên chiếc túi thơm. Đây không phải là lần đầu nàng thấy đường thêu tinh xảo kì lạ kiểu này. Điềm Tư Tư lấy chiếc túi thơm mẹ ruột thêu cho nàng lên so sánh. Đường may y hệt, kiểu dáng cũng có phần tương tự.

“Tại sao Trần Nhữ Sương lại liên quan đến chuyện này. Kiểu thêu này tuyệt đối không thể học trong ngày một ngày hai được. Chuyện này là sao?”

Điềm Tư Tư đang cố liệt kê tất cả các trường hợp có thể xảy ra nhưng nàng không thể lí giải nổi. Lúc này hơi thở của Ám Nhất đánh thức nàng.

“Sao rồi có tra được tung tích Phong Thừa không?”

“Bẩm Vương phi, lúc nãy Phong Thừa cố tình tách nhóm, thuộc hạ có đi theo. Đúng là hắn đã tìm đến Nghiêm Tuấn.”

Được rồi. Tạm thời bỏ qua cho Trần Nhữ Sương, trước mắt Điềm Tư Tư nàng phải giúp phu quân xử lý tên Huyện lệnh này đã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.