Điềm Tư Tư ngẩn ngơ ngồi trước cửa ôm đôi giày mà Trần Nhữ Sương đang may dở cho mình. Mũi giày còn cần vài mũi thêu nữa, chỉ là bà ấy không còn cơ hội để hoàn thành rồi.
Tang lễ của Trần Nhữ Sương được tổ chức đơn giản mà trịnh trọng. Với thân phận là hiền tế của bà, Triệu Bình đứng ra chủ trì cho tang lễ. Không những vậy hắn còn phải an ủi phu nhân đang vô cũng sa sút của mình.
“Nào, nàng đừng buồn nữa. Nhạc mẫu cũng không muốn nàng buồn như thế. Ta nghĩ bà ấy ra đi rất thanh thản mà.”
Điềm Tư Tư cười mỉm, nhưng đôi mắt lại đượm buồn.
“Đúng vậy, bà ấy thấy có lỗi với thần thiếp nên mới chọn cách tự vẫn để bỏ lại gánh nặng. Nghĩa tử là nghĩa tận. Cuối cùng, chỉ có người sống đau khổ. Chàng nói xem, bà ấy có phải rất ích kỉ không?”
Điềm Tư Tư vừa nói vừa cười khinh khỉnh, nước mắt men theo gò má rơi xuống đôi giày. Triệu Bình không khuyên nữa, chỉ lau đi nước mắt cho nàng.
“Dù có chuyện gì nữa, ta vẫn sẽ mãi bên nàng. Đừng lo.”
“Hức….”
Bóng dáng Điềm Tư Tư dựa vào lồng ngực của Triệu Bình, mấy giọt nước mắt ướt nhẹp một phần áo của hắn. Tay của Vương gia vẫn vỗ nhẹ nhẹ vào tấm lưng của Vương phi nhà mình, trong ráng chiều đỏ thẫm thật dịu dàng.
Chuyện của mẫu thân qua đi, Điềm Tư Tư vẫn phải tập trung vào chuyện chính. Thái Hậu Hàn Ninh vẫn chưa tìm được tung tích dù Triệu Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-ba-dao/2594874/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.