“Năm đó, vì thấy Hiền quý nhân xinh đẹp lại được ban cho vải lụa cống phẩm từ Quý Triều nên Nhạn Thanh rất tức giận. Biết Hàn Ninh không thuận mắt nên sớm chiều thổi gió bên tai rằng hãy diệt trừ hậu hoạ đi. Tiểu nhân sau này mới được nghe kể lại. Hoàn toàn không tham gia vào việc này. Xin Vương gia minh xét.”
Triệu Bình nhìn qua Nhạn Thanh đang run rẩy như cầy sấy. Quả thực những gì Phò mã gia nói đều đúng cả. Bà ta không thế cãi nữa lời.
“Ta lúc đó không cố ý. Ta chỉ nói giỡn thôi. Ai ngờ Hàn Ninh lại làm thật. Xin Vương gia tha mạng.”
“Hay thật, nói giỡn mà có thể ra mạng người. Vậy hôm nay ta cũng đùa một chút với các người vậy.”
Triệu Bình nhớ đến người mẹ hiền lành xinh đẹp của mình. Suốt đời bà ấy không hại ai cũng không truy cầu giàu sang phú quý, chỉ mong được bình yên mà sống. Thế mà chỉ vì lòng ghen ghét của bọn người xấu xa này mà phải bỏ mạng nơi cấm cung lạnh lẽo.
Vương gia tức giận, ném chén trà trúng trán của Nhạn Thanh. Bà ta vừa nóng vừa đau nhưng không dám lên tiếng phản bác, chỉ run rẩy cầu xin tha mạng.
“Vì một tấm lụa Quý Triều mà muốn một mạng người sao. Thân là Quận chúa một nước, sao bà có thể tàn ác như thế?”
Hai mắt Triệu Bình đau đớn. Hắn có thể chịu đựng bất kì nỗi đau nào. Chỉ là nỗi đau đớn khi nhìn thấy những người mình yêu quý bị thương, bị giết hại mà bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-ba-dao/2594872/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.