Buổi sáng hôm sau, dưới sự cho phép của Điềm Tư Tư, hai vị Vương gia được mời tiến vào trong phủ mà không cần diễn lại vở kịch khóc lóc thương tâm nữa.
Bình Nhạc Vương phủ nay đã khác xưa, càng tôn lên vẻ uy nghiêm phú quý. So với phủ ở đất phong của Ngũ vương gia và Bát vương gia thì chỉ có hơn chứ không kém. Triệu Hành Xuyên và Triệu Tùng hai mắt láo liên nhìn chung quanh, vẻ mặt thể hiện rõ sự thèm muốn ghen tị.
“Hừ. Nếu không phải hắn ta may mắn được ở kinh thành thì việc tốt này đâu tới lượt hắn chứ.”
Triệu Tùng đè thấp giọng nói với Ngũ ca của mình. Triệu Hành Xuyên mặc dù không nói gì nhưng cũng khẽ gật đầu đồng ý. Triệu Bình quá may mắn. Bọn họ đều cùng là dòng máu hoàng thất, ngôi vị Hoàng đế này nói gì thì nói bọn họ cũng có phần.
Con đường dài lát đầy đá dẫn đến một cái đình giữa vườn. Ngồi trong đình chính là Triệu Bình và một người phụ nữ đang vỗ về cái bụng hơi nhô ra của mình. Cả hai biết đó chính là Bình Nhạc Vương Phi Điềm Tư Tư.
“Ha ha ha. Cửu đệ đã lâu không gặp. Không biết đệ còn nhớ Bát huynh không?”
Triệu Tùng cười xởi lởi giả vờ thân quen bắt chuyện. Chỉ là Triệu Bình lại không có ý định đó.
“Nhớ chứ, ngày xưa Bát huynh theo chân Triệu Hoành đánh ta bao nhiêu trận. Ta đều nhớ đủ cả.”
Điềm Tư Tư nghe vậy thì thấy buồn cười vô cùng. Nàng thậm chí còn cười ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-ba-dao/2594859/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.