“Cửu công chúa Dao quốc đòi gặp ta?”
“Đúng vậy thưa Vương gia.” Trần Tuệ chắp tay bẩm báo. Chính hắn cũng không hiểu vì sao vị công chúa kì lạ đó cứ nằng nặc đòi gặp Vương gia cho bằng được. Lúc đến Dịch quán vẫn cứ gọi với theo.
“Mặc kệ cô ta. Ngươi quay lại nói với sứ thần, ba ngày nữa sẽ tổ chức yến hội gặp mặt. Nếu không muốn thì bọn họ có thể ra về.”
“Vâng. Thuộc hạ đã rõ.”
Chỉ là một công chúa nước khác mà dám vào đây hô to gọi nhỏ. Cũng không để mặt mũi Triệu Bình hắn ở đâu nhỉ.
Ở Dịch quán, sau khi nghe lời sứ thần truyền đạt lại, Mặc Mạch Nhi nổi điên lên đập phá tứ lung tung.
“Hắn ta chỉ là một Vương gia, còn ta là Công chúa Dao quốc. Có lý nào hắn bắt ta chờ đợi cơ chứ?”
Mặc Bảo Nhi liếc mắt khinh thường. Đối với người em gái cùng cha khác mẹ này hắn cũng không có tình cảm gì nhiều. Huống hồ, Mặc Mạch Nhi từ nhỏ ỷ được phụ vương yêu chiều nên vô cùng ngang tàng hống hách, đối với mọi việc đều muốn thuận theo ý mình.
“Cửu muội, muội cũng đừng la lối nữa. Ở đây không phải Dao quốc. Vị Bình Nhạc Vương gia đó tuy rằng chưa lên ngôi vua nhưng thực quyền nắm trong tay có khác gì Hoàng đế đâu. Muội muốn trở thành Hoàng hậu của hắn thì đừng khiến người chán ghét như vậy.”
“Hắn dám chán ghét ta sao. Ta đường đường là cửu công chúa, trong khi hắn đã hơn ba mươi. Nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-ba-dao/2594851/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.