Vẽ tranh đàn hát ca từ như một khúc nhạc dạo. Khi rượu đã quá ba tuần lúc này Mặc A Bảo mới đứng dậy nói với Triệu Bình.
“Thưa Vương gia, hôm nay bổn Hoàng tử đến đây có chuyện quan trọng muốn bàn bạc bới ngài. Không biết người có sẵn lòng nghe ta thỉnh cầu?”
Đến rồi a. Cuối cùng cũng đến mục đích chính rồi. Điềm Tư Tư nhấp một ngụm trà, che giấu tiếu ý sâu nơi đáy mắt.
“Được. Ngũ Hoàng tử cứ nói.”
“Muội muội ta năm nay mười tám. Đương tuổi xuân xanh đẹp nhất. Nay theo lệnh của Vua cha, mong muốn cùng nước ta kết tình thông gia. Không biết ý Vương gia thế nào?”
“Ồ, không biết Cửu Công chúa đây ưng ý nhà nào. Bổn Vương có thể ra mặt mai mối. Nhưng mà….”
Triệu Bình dừng chút lại nói tiếp.
“Chuyện hôn phối vẫn phải xuất phát từ thuận ý hai bên. Nếu một trong hai không đồng ý, e là cũng không hay. Nàng nói đúng không, Tư Tư.”
Điềm Tư Tư nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, giọng nói bâng quơ.
“Đã gọi là lương duyên trời định, miễn cưỡng chỉ khiến người trong cuộc đau khổ mà người ngoài cuộc chê cười. Ta thấy, chuyện nghị hôn này nên để từ từ tính. Dù sao Cửu công chúa cũng mới vừa đến đây, chắc cũng chưa tìm được ý trung nhân cho mình. Miễn cưỡng nhét vào cho ai đó, chỉ là nghiệt duyên mà thôi.”
Mặc Mạch Nhi không giữ nổi vẻ mặt tươi cười nữa. Nụ cười trên mặt cô ta càng lúc càng vặn vẹo, nghe Điềm Tư Tư nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-ba-dao/2594848/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.