Năm ngày sau, đúng ngày Hoàng đạo, đoàn sứ thần Dao quốc dâng điệp thư xin quay về mà không đòi hỏi thêm gì. Triệu Bình cũng rất vui lòng phê duyệt.
Chỉ có đám triều thần là không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Chẳng phải công chúa Dao quốc sang đây là có ý muốn kết duyên với Vương gia sao. Sao tự dưng bỏ về một cách dễ dàng như vậy? Quả thực trong triều vô cùng ủng hộ chuyện Triệu Bình nạp thêm thiếp. Dù sao hậu viện của hắn bây giờ cũng trống trải mà hắn lại chỉ độc sủng mình Vương phi.
Ai mà không ghen ghét cơ chứ.
“Bẩm Vương gia, chuyện kết thân giữa nước ta với Dao quốc.”
“Các người yên tâm. Chuyện đó ta đã xử lý xong rồi. Từ nay mỗi năm Dao quốc sẽ giao nộp cống phẩm cho chúng ta cũng không yêu cầu chúng ta phải gả hay lấy công chúa. Đây chính là chuyện vui. Còn người nào cảm thấy ưng ý với công chúa Dao quốc thì ta không ngại làm người mai mối cho đâu.”
Triệu Bình đã nói như vậy tất nhiên quan viên phía dưới đành cười trừ, khen lấy khen để Vương gia anh minh. Tuyệt nhiên không có một ai lên tiếng muốn sang Dao quốc cưới gả cả.
“Bẩm Vương gia nếu chuyện của Dao quốc đã giải quyết xong, chúng thần có chuyện quan trọng muốn bẩm tấu.”
Triệu Bình mím môi. Khoé mắt hơi nhếch lên, đôi môi mỏng cười nhẹ. Nếu hắn đoán không lầm thì chuyện đó là chắc rồi.
“Bẩm tấu đi.”
“Thưa vương gia, đất nước một ngày không thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-ba-dao/2594773/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.