Có điều Bắc Minh Huân cũng chưa từng nói gì cô, ngược lại cuộc sống là của tự bản thân cô, vui vẻ là được, kể cả cô có không học được anh cũng có thể nuôi cô.
Khả Khả thấy áy náy, lần nào nói chuyện cùng anh xong cũng lại cảm thấy cảm động, rồi lại như có động lực học tập chăm chỉ, nhưng chỉ được hai hôm, những ngày sau đó sự nhiệt huyết hay mê cũng chẳng còn, lại hòa vào cùng lũ bạn mải chơi.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng.
Khả Khả sinh nhật lần thứ 19, cô đã học năm ba đại học rồi.
Nhưng cô phát hiện ra một điều, không kể là tự cô bay về Hải Thành để tìm Bắc Minh Huân hay là Bắc Minh Huân tranh thủ công việc đến Vân Thành rồi thăm cô, nhưng dường như hai người không hề có bất kì biểu hiện gì thân mật, cùng lắm cũng chỉ là ôm một cái.
Cô cảm thấy bí bách khó chịu.
Sao mà khi càng nhiều tuổi con người ta càng trưởng thành thì hai người yêu nhau lại càng giống như ngày còn nhỏ.
Các bạn cùng phòng cô là một đám lắm điều, thích bàn tán chuyện lung tung, mới đầu cô cũng đưa chuyện này ra nói và hàng loạt các cách giải thích khác nhau được đưa ra.
“Kẻ đói khát!” – đây là một biệt danh mà bạn cùng phòng cô đặt cho cô (do hiện tượng đồng âm của tên cô và từ này trong tiếng trung) nói: “Bạn trai cậu khi ở cùng cậu mà cũng không động tay động chân? Ví dụ như sờ ngực cậu, hay chạm vào chỗ nào đó nhạy cảm mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/843054/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.