Sau khi nói xong, hai mắt linh động của Khả Khả chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào anh.
Hơi thở trong xe dường như bị trì trệ lại.
Bắc Minh Huân không nói gì nhưng “tinh” một tiếng, tiếng cửa xe bị khóa lại vang lên bên tai Khả Khả, sau đó, cô liền nhìn Bắc Minh Huân đè cô xuống, cô lập tức muốn né đi, nhưng phía sau đã không có đường lùi rồi.
Hai mũi chạm vào nhau, hơi thở yếu ớt của họ hòa vào nhau.
Khả Khả lẩm bẩm: “Anh...anh muốn làm gì....”
Vừa mới dứt lời, một bàn tay được đặt lên đỉnh đầu cô.
Lúc này cô giống như một con mèo được vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng sao mà Khả Khả lại cảm thấy bàn tay đó như nặng ngàn cân, mông cô từ từ trượt xuống một chút, chẳng bao lâu cả cơ thể nhỏ bé của Khả Khả như đang nằm cả ra ghế.
Cô nhìn vào ánh mắt ngây thơ và trong trẻo của anh.
“Đồ ngốc!”
Đôi môi đỏ hồng của anh mấp máy rồi nói ra hai từ, nhưng không nghe ra sự vui mừng hay tức giận trong đó.
Ngay sau đó, bàn tay đang đặt trên đầu cô đột nhiên đổi hướng, anh cầm lấy dây thắt an toàn thắt lại cẩn thận cho cô, sau đó trở về ngồi đúng vị trí của mình, một loạt các hành động được thực hiện như đã có sự tính toán từ trước, khi Khả Khả bừng tỉnh thoát khỏi những hành động của anh thì cô lại thấy anh trở về với thái độ lạnh lùng.
“Chỉ là thắt dây an toàn thôi mà, có cần phải run như thế không?”
Khả Khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/843044/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.