Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau.
Khả Khả tinh thần lơ đơ đi tới trường, đầu óc mơ màng, nhìn thứ gì cũng như đang chuyển động.
Mộc Mộc vừa nhìn thấy bộ dạng của cô, nheo mày lại hỏi: “Cậu làm sao thế?”
“Tớ...Hắt xì...”
Hay là cảm cúm rồi.?
Vừa hắt xì xong, Mộc Mộc còn chưa kịp phản ứng gì thì Khả Khả đã ngất đi, Mộc Mộc vội vàng đưa cô tới phòng y tế của trường, sau khi kiểm tra bác sĩ khuyên là hãy đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Không ngờ là ở nhà Bắc Minh Huân đang đợi cô về.
Vú Lý đã gọi điện cho cậu, thực ra thì lúc đầu vú Lý gọi điện cho Lý Tranh Diễn, nhưng Lý Tranh Diễn lại bảo vú gọi cho Bắc Minh Huân, Bắc Minh Huân nghe thấy tin Khả Khả bị ốm, cũng không nói gì mà bèn đi tới căn biệt thự Lý gia.
Bác sĩ kê đơn thuốc xong, theo thói quen liền đẩy cặp kính lên cao, rồi nói: “Đại thiếu gia, tiểu thư Khả Khả sốt cao, 39 độ, tạm thời không được động vào nước, uống thuốc trước đã, tốt nhất là cách nhau nửa tiếng đồng hồ thì theo dõi nhiệt độ cơ thể, nếu vẫn còn sốt thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng!”
Bắc Minh Huân từ trước tới nay vẫn cứ kiệm lời, bác sĩ dặn dò xong thì cũng rời đi.
Khả Khả trong cơn mơ màng nhìn thấy Bắc Minh Huân đang ngồi bên cạnh giường, cô cố gắng mở mắt ra để nhìn anh một lát nhưng cô vì sốt cao quá mà bắt đầu nói mêm sảng: “Tiểu Bắc xấu xa...dựa vào cái gì mà không thích em.....hủy hôn....đồ đáng ghét....”
“Đừng đi, em không muốn anh đi....”
“Hu hu...đừng để em lại một mình.....”
Bắc Minh Huân ngồi bên cạnh giường cô, bàn tay cậu vuốt những sợi tóc trên trán sang một bên, ánh mắt có chút u ám.
Cốc cốc cốc.
Vú Lý gõ cửa phòng: “Đại thiếu gia, để tôi chăm sóc đại tiểu thư cho.”
“Không cần đâu.”
“Sao lại có thể phiền đến cậu chứ? dù gì cậu cũng là khách mà....”
“Tôi nói không cần là không cần, ra ngoài đi!”
Vú Lý hơi run người lên, rõ ràng là bị cậu dọa làm cho sợ hãi, sau đó liền quay người nhanh bước rời đi.
..............
Cả nửa ngày nằm hôn mê, cuối cùng thì Khả Khả cũng đã hạ sốt.
“Tiểu Tiểu Bắc! Hóa ra anh ở đây thật à! em cứ tưởng em đang nằm mơ đấy!” vừa mới tỉnh dậy, cô liền gượng cười rồi nắm lấy tay cậu: “Sớm biết em bị ốm được anh tới chăm sóc thế này thì sau này em cứ ba ngày bị ốm nhẹ một lần, năm ngày lại ốm nặng một lần.”
Bắc Minh Huân cúi đầu nhìn bàn tay cô đang nắm lấy tay mình, quay đầu đi: “Anh chỉ là nể mặt cô Kỷ nên tới chăm sóc em thôi.”
“Không sao, dù sao thì ba tới năm tháng nữa ba mẹ em cũng đều không ở trong nước, anh cứ thể này nể mẹ em nhé! Nể mãi mãi cũng được, càng tốt!”
“............”
Bắc Minh Huân đột nhiên gỡ tay cô ra rồi đứng lên, Khả Khả sợ hãi: “Anh đừng đi mà!”
Cô bỏ chăn ra định đứng lên, kết quả hai chân vừa nhấc lên thì trước mắt đột nhiên tối đen, cơ thể yếu ớt lại dúi dụi về phía trước, cô sợ hãi trợn mắt lên, nhưng khi cô nghĩ bản thân mình sẽ bị ngã xuống đất thì một đôi bàn tay đỡ lấy cơ thể cô.
“Ngồi dậy làm gì chứ?”
“Anh đi thì em mới thế?”
“Ai nói anh sẽ đi?”
“Thế anh đứng lên làm gì?”
Bắc Minh Huân nhìn cô với ánh nhìn chế giễu, chẳng trả lời câu hỏi của cô.
Khả Khả nhanh chóng quấn lấy cậu giữ lại không cho cậu đi, đầu cô dựa vào ngực cậu, nghe tiếng nhịp đập của con tim cậu, nói: “Em vừa đói vừa lạnh, anh ôm em một chút đi, ngộ nhỡ em ngã xuống đất thì làm thế nào?”
Bắc Minh Huân cười hắt ra một tiếng rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường.
Khả Khả chẳng quan tâm tới ánh nhìn chế giễu của cậu, cô nói: “Em biết anh vẫn rất thương em, không thì vừa nãy đã chẳng ôm lấy em rồi, đúng không? Nói thật lòng, công chúa có được ôm lần đầu tiên cũng chỉ như vậy thôi! Cùng lắm thì có trang điểm với sịt nước hoa nữa....”
Bắc Minh Huân nheo mày lại, cầm số thuốc bác sĩ đưa đặt vào tay cô: “Sốt thành ra như thế rồi mà trí tưởng tượng vẫn còn phong phú thật đấy.”
“...............”
Khả Khả tròn xoe mắt chớp chớp: “Em không uống, đắng lắm.”
“Anh đếm đến ba.”
“Ba....”
“Em muốn anh đút cho em, anh cho vào miệng em thì em sẽ uống....”
“Hai....”
“Dù sao thì không ăn một bữa em cũng không chết đói được, anh cũng chỉ là vì nể mặt mẹ em nên mới tới chăm sóc em!”
“Một....”
Vừa dứt lời, cô vẫn ngước mắt lên nhìn cậu chằm chằm: “Mẹ em mà hỏi em sao không thi đỗ đại học, em sẽ nói là bị ốm ảnh hưởng tới học tập, mẹ em sẽ....a....”
Cô vẫn đang nhìn cậu, đột nhiên một bàn tay nhanh chóng một bàn tay nắm lấy miệng cô bắt mở ra, cậu dùng lực bóp chặt lấy hai hàm mà không để ý thấy Khả Khả dường như đang rất đau, mặt cô trắng bệch ra, cậu mặc kệ, chỉ cầm thuốc ở tay bên kia nhét vào miệng cô, đến nước cũng không cho uống.
Khả Khả ấm ức muốn khóc.
Ánh mắt cậu lạnh lùng, chỉ nói buông chõng: “Nuốt đi!”
Lúc này cô chẳng nghĩ được gì mà chỉ muốn phản kháng lại, cô đưa tay lên giáng cho cậu một cái tát, Bắc Minh Huân vẫn lạnh lùng cười rồi đẩy cô nằm xuống, Khả Khả vẫn không chịu thua, hai chân đưa ra kẹp vào người cậu, hai tay đưa lên kéo cậu xuống muốn dùng đầu mình đập vào đầu cậu.
Bắc Minh Huân không ngờ rằng cô lại phản kháng dữ dội như vậy, trong giây phút không chú ý, lại do không có đà, cả người cậu nằm lên trên người cô.
Hai người nằm lên giường rồi nhưng cuộc chiến vẫn không dừng lại.
Ngay sau đó, Khả Khả thở hồng hộc vì mất sức, mấy viên thuốc trong miệng cô đã nuốt từ lúc nào không biết,Bắc Minh Huân nhìn bộ dạng bất lực của cô cùng với hàm răng trắng muốt đang hiện ra trước mặt mình, khẽ cười: “Xem ra em vẫn chưa biết thế nào là đắng thực sự đâu?”
Khả Khả không can tâm: “Anh bắt nạt em, biết em là người ốm nên bắt nạt à! em sẽ tuyệt giao với anh!”
“Ôi ôi, cầu còn chẳng được!”
“Anh....”
Khả Khả tức giận đến lồng ngực cũng thấy khó chịu, nhưng đột nhiên lúc này trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh của bài viết “36 kế theo đuổi nam thần”, lúc này đầu óc cô như trống rống, cô nhìn lên khuôn mặt anh tú đang gần như áp sát vào mặt mình rồi hôn lên môi cậu.
Đôi mắt hơi hờ hờ nhắm lại, vụng về học theo hình ảnh trong truyện tranh đi cởi đồ của cậu ra, vốn dĩ chỉ muốn thử để trêu cậu thôi, kết quả đến cái cúc còn chưa kịp cởi, bàn tay cô liền bị cậu nắm lấy.
“Em làm cái gì thế hả?”
Bắc Minh Huân khi cô chạm vào môi mình liền như bị điện giật, né cô đi như né một con rắn, cậu bật dậy.
Khả Khả bị ánh mắt đó làm cho tổn thương, cô lấy tay lau môi vụng về, không biết nên nói gì mới phải.
Từ cơ thể Bắc Minh Huân toát ra một sự lạnh lùng, cậu chỉnh lại quần áo có phần lúng túng, nói vẻ khinh bỉ: “Mới có 16 tuổi đầu đã không chịu được cô đơn, cô Kỷ dậy em thế đấy à? không biết xấu hổ!” nói xong, cậu liền soải bước đi ra ngoài.
Khả Khả một lúc sau mới như bừng tỉnh.
Cô đã hôn cậu rồi!
Sao lại trở thành kẻ không biết xấu hổ chứ? không chịu được cảnh cô đơn!
Thế nhưng khi nghĩ tới hình ảnh của cậu vừa rồi, cô nhớ là khi nhỏ chưa từng thấy cậu như vậy, con tim của cô thiếu nữ 16 tuổi như được đánh thức, cô nhận ra Tiểu Tiểu Bắc không còn là Tiểu Tiểu Bắc của ngày xưa nữa rồi.
Cậu là Bắc Minh Huân, là con trai lớn của Bắc Minh Dục, là đại thiếu gia của Bắc Minh gia.
Lại còn là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Thẩm gia ở Âu Thành.
Bao nhiêu năm nay, tuy là nhị thiếu gia của Thẩm gia luôn lo liệu của của Thẩm gia, nhưng nghe nói chín năm trước Thẩm Tịch Nam đột nhiên mất tích một cách thần bí một năm, khi trở về thì bế theo một đứa trẻ, về sau tâm trí không còn tập trung vào công ty nữa.
Dần dần, anh ta lại đem quyền lực trả lại cho Bắc Minh Dục, ngày này chức vị tổng giám đốc chỉ là hữu danh vô thực.
Còn Bắc Minh Dục cũng đã nói con gái thì sẽ không tham gia vào những chuyện công việc, không kể Bắc Minh gia sau này phát triển lớn mạnh tới mức nào, người thừa kế tương lai sẽ đều là Bắc Minh Dục, Bắc Minh Đồng hoặc là sẽ để Bắc Minh gia nuôi cả đời, hoặc là sẽ do chồng tương lai nuôi, tuyệt đối sẽ không vào công ty làm trâu làm ngựa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.