Tiểu Bắc.... Trong quyển sổ ghi nhớ ghi đó là một đứa trẻ - là con trai cô. Thậm chí tới mặt thằng bé cô cũng chưa từng gặp. “Được, em sẽ phối hợp với Tăng tiểu thư, vất vả cho cô rồi....” Tăng Du để lộ một nụ cười kì lạ: “Chỉ cần cô khỏi, tôi mới có thể có được tất cả những gì của cô bây giờ, có vất vả hơn nữa cũng đáng!” “Câm mồm!” Bắc Minh Dục nghe thấy vậy đột nhiên nheo mày lại, anh ném cho cô ta cái nhìn lạnh lùng: “Tốt nhất cô hãy luôn luôn ghi nhớ lời nào là được nói!” Tăng Du cười hắt ra rồi bĩu môi. Lương Nặc nhìn anh với ánh mắt tò mò, cô kéo tay anh: “Còn có gì giấu em à?” Bắc Minh Dục không muốn giấu cô nhưng cũng không muốn nói cho cô biết, anh liền đánh trống lảng, nói: “Đợi em khỏi bệnh anh sẽ đưa em về Hải Thành, đó mới là nơi để bắt đầu tất cả.” .............. Vừa ra khỏi căn phòng, Tăng Du dựa lưng vào tường, để một chân ra phía trước ngáng đường đi của Bắc Minh Dục lại. “Đã nói là sẽ lấy tôi rồi đấy, bây giờ anh lại ở trước mặt cô ta giả bộ thâm tình, anh không cảm thấy buồn nôn à?” Tăng Du tuy nói rằng muốn gả cho Bắc Minh Dục là vì đồng ý với Tăng Tử Hào, nhưng mặt khác cũng là vì cô ta để ý tới thế lực đằng sau của Bắc Minh Dục. Không biết thế nào nhưng Tăng Du không cho phép chồng mình ngoại tình. Kể cả tinh thần và thể xác. “Nếu cô cảm thấy buồn nôn thì đừng nhìn, không ai bảo có mắt thì phải dùng, hơn nữa, sau này chỉ khi nào cô ấy khỏi rồi tôi mới kết hôn với cô, trước lúc đó, cô đừng mong tôi sẽ có bất kì điều gì với cô.” Nói xong, Bắc Minh Dục vẩy tay áo bước đi, Tăng Du tức giận thở hồng hộc, cô ta giơ chân lên đá vào bình hoa ở hành lang. Thời gian cứ thế trôi đi. Chớp mắt, đã qua ba tháng, thời gian trị liệu của Lương Nặc cũng sắp kết thúc. Tuy có lúc, ký ức của cô vẫn rất hỗn loạn, nhưng đa phần, sáng ngày hôm sau tỉnh lại, cô vẫn có thể nhớ được những sự việc xảy ra cách thời điểm đó tầm ba tháng. Nội dung viết trong quyển sổ ghi nhớ cũng ngày hôm nay lại ít hơn ngày hôm qua. Trong vòng ba tháng, cô đã viết kín bốn quyển vở, vừa mới bắt đầu cô viết các sự việc cụ thể, chi tiết, không kể việc lớn nhỏ cô đều viết hết vào, bây giờ nhiều lắm cô cũng chỉ như viết nhật ký, viết tâm trạng của bản thân hay một số sự việc đặc biệt. Tăng Du nhìn thấy Lương Nặc càng ngày càng khỏe lại, trong lúc đắc ý cô ta cũng không ngừng thúc giục Bắc Minh Dục li hôn với Lương Nặc. Lần nào Bắc Minh Dục cũng coi như không nghe thấy, hoàn toàn không quan tâm tới lời cô ta. Người thay đổi nhiều nhất là Tăng Tử Hào, anh từ từ chỗ ở căn phòng cho người làm ở tầng một chuyển lên một căn phòng dành cho khách ở tầng hai, vì vậy mọi người đều cung kính gọi anh ta một tiếng Tăng thiếu gia. Đặng Vũ cũng tới thăm Lương Nặc mấy lần, khi chạm mặt với Tăng Tử Hào, Tăng Tử Hào dường như chẳng thèm nhìn ông ta, khuôn mặt thể hiện sự khinh bỉ và chế giễu. Hôm nay, khi Tăng Du châm cứu xong, Lương Nặc buồn ngủ quá mà ngủ thiếp đi. Cô ta đắc ý nhìn Bắc Minh Dục: “Bây giờ cô ta vẫn còn một số ký ức nữa chưa nhớ lại, nhưng trong vòng mười ngày nữa, tất cả những ký ức của cô ấy sẽ được hồi phục, khi nào thì anh cưới tôi?” “Vậy thì mười ngày sau.” Bắc Minh Dục liếc nhìn cô ta nói. Tăng Du cười híp mắt lại: “Vậy thì tôi sẽ đợi, có điều anh không được nuốt lời đâu đấy!” Mười ngày chớp mắt đã qua, rất nhiều người đều tới để trông chờ Tăng Du thực hiện lời hứa của mình, trị khỏi cho Lương Nặc. Kỷ Sênh có chút lo lắng, cô bám chắc lấy cánh tay Lý Tranh Diễn: “Cậu ấy thực sự sẽ khỏe lại chứ? Có phải em đang nằm mơ không?” Lý Tranh Diễn nắm tay vợ cười: “Em véo vào người em xem thấy đau không thì biết ngay? Véo anh em làm sao mà biết được.” “Y thuật của tôi thì các người cứ yên tâm đi!” Tăng Du liếc mắt nhìn hai người họ, nói: “Sáng sớm ngày mai, cô ta sẽ nhớ lại tất cả, còn Bắc Minh thiếu gia, giấy kết hôn của chúng ta?” Ánh mắt Bắc Minh Dục lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô chắc chắn phải làm như vậy à?” “Đương nhiên!” Tăng Du nói với ngữ khí như thể bắt buộc phải thực hiện, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần thứ cô ta muốn thì dường như không có gì là không đạt được, đặc biệt Tăng Tử Hào lại rất thương cô ta. Kỷ Sênh luôn lo lắng rằng Tăng Du sẽ giở trò gì với Lương Nặc, vì vậy cô nhẫn nhịn, nghe thấy cô ta nói vậy đột nhiên như núi lửa phun trào: “Loại con gái như cô đúng là không biết xấu hổ, vợ chồng người ta đang hạnh phúc thì cô lại tìm cách để chia rẽ bọn họ, kể cả Minh Dục có lấy vô về anh ấy cũng chỉ coi cô như không khí mà thôi!” “Tôi tự tin rằng, chỉ cần anh ấy nhìn thấy những điều tốt đẹp ở tôi, lâu rồi cũng sẽ yêu tôi....” “Hức! Đúng là không biết xấu hổ!” Hai người thiếu chút nữa thì mỗi kẻ một câu mà cãi nhau to, Lý Tranh Diễn kịp thời đưa Kỷ Sênh đi, khẽ đấm vào ngực cô nhẹ một cái. Kỷ Sênh trừng mắt nhìn anh: “Anh làm cái gì thế hả? Đau lắm đấy biết không!” “Em không nhìn thấy cái bộ dạng đó của Tăng Du à? Trong tay cô ta nhất định còn nắm được điểm yếu gì đó của Tiểu Nặc Nặc, cô ta đã nhất quyết đòi kết hôn với lão Bắc thì mới chữa khỏi bệnh cho Lương Nặc, chúng ta đã nhịn cô ta ba tháng nay rồi, lẽ nào em còn muốn phải nhịn thêm vài tháng nữa à?” Kỷ Sênh há hốc mồm: “Ý anh nói trong khi cô ta trị liệu đã giở trò?” “Ngày mai sẽ biết.” Trong căn phòng, chỉ còn lại hai người là Lương Nặc và Bắc Minh Dục. Cô vẫn còn đang hôn mê, vì châm cứu rất đau, vì vậy ngay cả khi ngủ, hơi thở của cô cũng không được ổn định, mày vẫn hơi nhăn lại. Không biết đã ngủ bao lâu, khi Lương Nặc tỉnh lại, ánh sáng chiếu rọi vào mắt cô, hơn nửa ký ức của cô đã được hổi phục, cô tự biết bản thân mình bị bệnh, cũng biết rằng Bắc Minh Dục là chồng cô. Bắc Minh Dục rót một cốc nước đưa cho cô: “Em uống đi, hơi âm ấm thôi.” Cô đưa tay ra đỡ lấy cốc nước, đưa lên miệng nhấp hai ngụm. Bắc Minh Dục nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng và ấm áp, anh cúi đầu xuống cười: “Anh đã lấy quần áo ngủ mắc trong nhà tắm rồi, em uống hết là có thể đi tắm.” Lương Nặc không nói một lời nào, chỉ chớp chớp đôi mắt đang nhòa đi và nhìn chằm chằm vào anh. Tắm xong, thay đồ, tóc còn chưa lau khô, đuôi tóc vẫn còn đang rớt nước xuống, những giọt nước rớt xuống ngực vào chảy xuống dưới cơ thể, Bắc Minh Dục cầm máy sấy tóc sấy cho cô, hai bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên vai anh, có một cảm giác tin tưởng và muốn dựa dẫm vào người đàn ông này. Tóc cô trong tay anh giống như lụa, nhẹ nhàng bay lên. Vừa mới sấy khô tóc, cả người cô đều được anh ôm chặt vào lòng, cô ngồi lên đùi anh. “Thiếu.....” “Anh muốn hôn em.” Anh cướp lời cô, rồi từ từ đặt môi mình lên làn môi hồng hào như cánh đào của cô, Lương Nặc ngoan ngoãn không hề phản kháng lại, để mặc anh lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì lỗ mãng cắn lấy môi cô. Tới khi Lương Nặc bị hơi thở ấm nóng của anh cản trở hơi thở của mình, quai áo của bộ đồ ngủ đã bị những ngón tay dài của anh kéo xuống. Đôi môi của người đàn ôn chạy dọc từ trên môi cô xuống tới cằm, rồi tới cổ và cả bên dưới, đôi môi ấm nóng và ươn ướt đó cuối cùng dừng lại ở trước ngực cô. Lương Nặc cảm nhận được sự bất thường trong đêm nay của anh, cô thì thầm gọi tên anh: “Bắc Minh Dục....” Đầu anh đang dựa vào ngực cô đột nhiên ngẩng lên. “Đợi anh.” Anh nói. Lương Nặc sững người ra, có chút ngây người ra nhìn anh: “Anh nói cái gì?” Anh nắm lấy tay cô đặt vào vị trí con tim trước ngực mình, anh nhắc lại: “Đợi anh!” “Được!” hơi thở cô dồn dập, cô ôm lấy đầu anh: “Em sẽ luôn đợi anh, mãi mãi sẽ không rời xa anh.” Thực ra cô không biết Tăng Du đã đưa ra điều kiện gì, nhưng từ thái độ ngạo mạn của Tăng Du cô cũng lờ mờ đoán được một chút, có điều cô luôn tin Bắc Minh Dục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]